Cậu tắt trí não, ăn hết mì rồi lại đứng dậy đi về phía căn phòng nhỏ.
“Cô cứ đi ăn đi, tôi ở đây trông chừng là được, nếu bỏ bát mì này thì sẽ rất lãng phí.” Mia nhìn Tề Hạng vẫn đang chăm sóc, cười nói.
Tề Hạng vốn định từ chối, nhưng nghe thấy hai chữ “lãng phí” thì đành nhượng bộ, cảm ơn cậu rối rít rồi mới ra ngoài.
Khi cánh cửa của căn phòng nhỏ được đóng lại, Mia đến bên giường, nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông. Dù giờ đây gương mặt đầy những vết thương rợn người, nhưng vẫn có vài nét giống nhau.
Cậu mở cúc áo của người đàn ông ra, trên người ông đúng là đầy những vết thương chằng chịt.
Và bên cạnh ngực có một vết sẹo tròn lớn và gần đó có một nốt ruồi màu hồng nhạt.
[Quả nhiên, Giang Diễn Bạch chính là Cung Thành Tuấn đã mất tích.]
[Nếu như vậy, chẳng phải ông ta có hai gia đình sao? Mình nhớ ông ta đã kết hôn với Lilith cách đây ba mươi năm, và theo Tề Hạng nói thì Giang Diễn Bạch đã bỏ nhà đi hơn năm mươi năm, có vẻ ông ta đã kết hôn với mẹ Tề Hạng trước.]
[Mình nhớ sau khi Thành Tuấn mất tích, chính phủ đã quyết định tuyên bố Thành Tuấn đã chết, còn cung cấp một khoản tiền trợ cấp lớn.]
Mia nhìn những bức tường rỉ sét xung quanh, hoàn toàn không nhận ra tiếng lòng của mình đã bị trùng tộc và Tề Hạng ở bên ngoài nghe thấy.
“…” Isaiah đối với tình huống này cũng không cảm thấy lạ gì, sau một hồi suy nghĩ mới Cung Thành Tuấn là ai.
Nhưng anh chỉ nghe nói qua, chưa từng gặp mặt, không ngờ ông ta lại có hai gia đình, hơn nữa vừa mới kết hôn đã bỏ đi, để lại vợ con ở lại rồi còn mình đi kết hôn thêm một lần nữa.
Isaiah rất coi thường hành động bắt cá hai tay này.
Trong khi đó, Tề Hạng đang dọn dẹp bát đĩa đột nhiên nghe thấy hai câu nói vừa rồi, đũa rơi xuống đất, cô vội vàng nhặt lên, nhưng vì đang mất tập trung nên va phải cạnh bàn.
Ngay lúc này, giọng nói trong trẻo của trùng tộc tóc vàng tiếp tục vang lên.
[Như vậy, chuyện hai anh em đó cứ chèn ép Tề Hạng đã có lời giải đáp, có lẽ họ đang tức giận vì sao bản thân lại có dòng máu với Tề Hạng.]
[Hơn nữa Thành Tuấn nghĩ rằng mình sắp chết, nếu không thì ông ta đã cố gắng bò về chủ tinh của con người để hưởng thụ cuộc sống rồi.]
Nghe thấy những lời châm biếm đó, tâm trí Tề Hạng đang tức giận bỗng nhiên tỉnh táo lại. Trước đây cô vẫn luôn thắc mắc tại sao anh em gia tộc Cung đó cứ năm lần bảy lượt chèn ép mình như vậy.
Có vẻ như bọn họ đã biết chuyện này từ rất lâu rồi.
Tất cả những sự bắt nạt, sỉ nhục đều vì bọn họ cho rằng cô và mẹ đã cướp cha của họ.
Nhưng tại sao bọn họ không đưa người đàn ông này về? Có lẽ cha của người đàn ông đó cũng biết, nếu không tại sao hôm qua lại đuổi đến trường để ngăn cản cô.
Cùng lúc đó, Mia cũng có suy nghĩ giống Tề Hạng, cậu mở trí não lên bắt đầu phân tích khuôn mặt đối phương.
Hệ thống nhận diện khuôn mặt ở thời đại này hiện đại hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng. Để xác định người này có phải là Cung Thành Tuấn hay không, chỉ cần thử là biết.
Chỉ cần quét khuôn mặt là có thể xác nhận thẻ ID cá nhân.
Có điều khi làm việc này phải sử dụng mạng lưới nội bộ của tùng tộc. Nếu sử dụng mạng vũ trụ, có lẽ ngay giây sau sẽ bị chặn lại, quân đội sẽ xác định vị trí lập tức đến đây.
Mia tự kiểm tra một lượt và không phát hiện bất thường, sau đó hướng trí não về phía Giang Diễn Bạch.
Chỉ trong chớp mắt, thông báo xuất hiện cho biết ID này đã bị huỷ bỏ, trên giao diện thông tin hiện rõ ba chữ “Cung Thành Tuấn”.
[Wow, thật sự tìm được rồi này.]
Trong lòng thầm khen ngợi bản thân, sau đó cậu hào hứng gửi tin tức này cho Tây Duy.
—
Trong khi đó, chủ tinh của con người, Lilith dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai đứa trẻ trước mặt.
Mặc dù chúng đã được giáo dục rất tốt nhưng thời điểm này lại phạm phải một sai lầm ngu ngốc như vậy: “Các con có biết mình đã làm sai điều gì không?”
Dù có Cung Thành Tuấn làm lá chắn, nhưng những đối thủ của ả sẽ không quan tâm đến điều đó.
Thậm chí bọn chúng còn mong muốn lật đổ ả ra khỏi vị trí này
“…” Thấy hai đứa trẻ không nói gì, Lilith im lặng hai giây rồi vỗ bàn: “Các con sai ở chỗ ngu ngốc, việc đơn giản như vậy mà cũng không làm tốt, lại để cho người khác phát hiện ra.”
“Các con có biết vì sự ngu ngốc của mình mà mẹ phải đánh đổi rất nhiều thứ không?”
Giọng điệu của Lilith có phần nghiêm khắc nhưng lại vô cùng bình tĩnh
Ả giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, dập tan chút kiêu ngạo còn sót lại của hai đứa trẻ: “Hãy nhớ kỹ tất cả những điều ngu ngốc mà các con đã làm hôm nay, còn không mau cút đi, bây giờ ta phải dọn dẹp đống rác rưởi mà các con để lại.”
Lilith phất tay xem hai đứa trẻ là đống rắc rối từ trên trời rơi xuống, ra lệnh cho người hầu đưa chúng ra ngoài.