Chương 8: Đừng sợ anh

Nam nhân thô bạo ôm Giang Đường vào trong lòng ngực, lực đạo to lớn, thậm chí đến cái bàn cũng lung lay bị nhấc lên theo.

“Cậu để hắn cᏂị©Ꮒ,” Fogalo xác nhận, “Cậu nhát gan như vậy, nghe lời hắn như vậy, hắn muốn bắn vào trong cậu, cậu thậm chí còn sẽ chủ động bẻ chân ra, để tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn đi vào?”

Giống một con dã thú bạo ngược, cẩn thận kiểm tra vợ yêu của mình.

Mà người vợ này của hắn, không chỉ thuộc về hắn, mà còn bị người đàn ông khác giành cᏂị©Ꮒ trước.

“Bị hắn cᏂị©Ꮒ có thoải mái không? Chắc cậu đã bị hắn cᏂị©Ꮒ chán rồi nhỉ? Hắn không cᏂị©Ꮒ cậu, có phải cậu còn cảm thấy không quen hay không?”

Mấy câu hỏi liên tiếp đổ ập xuống Giang Đường.

Cơ hồ là hùng hổ doạ người, cho nên làm ra hành động mạo phạm.

……

Fogalo che lại sườn mặt nóng bỏng đỏ lên.

Giang Đường rốt cuộc không thể nhịn được nữa tát hắn một cái thật mạnh, tay còn run rẩy mà sững sờ ở giữa không trung, lòng bàn tay vừa đau vừa ngứa.

“Một chút cũng không thoải mái, tôi cũng không có thói quen như vậy,” Giang Đường đứt quãng mà nói, “Sức lực của hắn rất lớn, tôi căn bản không thể phản kháng……”

Không biết vì sao, trong lòng Fogalo cảm thấy vui sướиɠ ngọt ngào, hắn ngẩng đầu, lập tức ngây ngẩn cả người.

Vợ yêu của hắn, mở to đôi mắt đen tròn tròn, nước mắt rơi xuống.

Giang Đường dường như là vô cùng ủy khuất, mu bàn tay của cậu tùy ý lau đi vết nước, nhưng nước mắt giống như trân châu không thể ngăn được, mới vừa lau sạch, lại chảy ra giọt mới.

Fogalo hoàn toàn hoảng sợ, hắn chưa từng trải qua trường hợp như vậy, tự nhiên cũng sẽ không biết dỗ nngười khác, người đàn ông vụng về mà lau nước mắt cho Giang Đường, lại bị lực đạo mỏng manh đẩy ra.

“Anh…… Hức, cút ngay, đừng chạm vào tôu……”

Fogalo rốt cuộc hoàn toàn hối hận.

Làm sao bây giờ.

Chân tay hắn luống cuống đứng ở tại chỗ, lửa giận cùng ghen tuông đã sớm biến mất từ lâu.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là tôi sai rồi, tôi trách nhầm cậu,” Fogalo muốn lấy lòng Giang Đường, hắn đưa mặt lại gần, “Cậu đánh tôi đi.”

Hắn lôi kéo tay Giang Đường đánh lên mặt mình, lại bị hất ra.

Giang Đường thậm chí không muốn chạm vào hắn.

Trái tim Fogalo đột nhiên đập mạnh.

“…… Vợ yêu đánh anh sẽ đau tay, là anh không suy xét chu đáo.”

Fogalo dùng mười phần sức lực, hung hăng đánh lên mặt mình mấy cái, giọng nói vang dội, trên mặt tuấn tú lập tức khắc sâu dấu tay đỏ ửng.

Giang Đường không chịu ngẩng đầu, Fogalo chỉ có thể nửa quỳ trên mặt đất, nghiêng đầu, nhìn xem biểu cảm của Giang Đường.

Mí mắt đều khóc đến đỏ bừng, hai má hồng hồng, Giang Đường nhấp miệng, hôn một cái lên lòng bàn tay đỏ ửng của Fogalo.

Một lát, Giang Đường mới chậm rãi mở miệng.

Fogalo không dám thở mạnh, gương mặt nóng rát được bàn tay của Giang Đường làm dịu lại.

“Anh nói chuyện thật hung dữ, tôi rất sợ.”

“Tôi sắp chết đói rồi, anh còn luôn dọa tôi sợ,” Giang Đường đẩy cái đầu vàng nhạt của hắn ra, ý bảo hắn nhìn khuỷu tay của mình, “Nơi này, còn có đầu gối, bị anh làm cho trầy da hết rồi, chảy rất nhiều máu.”

Kỳ thật cũng không có rất nhiều…… Giang Đường chọc chọc nà chảy ra chút máu thôi.

“Tuy rằng khả năng sẽ bị anh gϊếŧ chết, nhưng tôi còn nghĩ, anh thật sự rất ghét tôi.”

Giang Đường nhắm hai mắt lại: “Tôi nói xong rồi. Muốn động thủ thì làm đi!”

Fogalo trong lòng khó chịu muốn chết, hắn vội vàng ôm Giang Đường vào trong ngực, thân người nhỏ bé, nhất cử nhất động đều khiến hắn thần hồn điên đảo, Giang Đường là vợ yêu của hắn, sao hắn có thể làm tổn thương Giang Đường của hắn!

Giang Đường nhận mệnh dựa vào trong lòng ngực người đàn ông, lông mi bởi vì khẩn trương mà run lên nhè nhẹ.

Nhưng nghênh đón cậu không phải là cái chết, mà là ngữ khí gần như hèn mọn của người đang ông.

“Không động thủ, không động thủ…… Em muốn anh làm gì cũng được, đừng sợ anh.”