Chương 58: Hoặc Tâm Trùng

Mọi người cảm thấy mắt mình đỏ lên và mũi thì tắc nghẹt, trong miệng lan tràn nước chua, nhưng cơ thể lại cảm thấy lạnh lẽo. Mặc dù ánh nắng trên đầu rất gay gắt, nhưng nhiều tên lính đã bắt đầu lắc đầu.

May mà triệu chứng này chỉ kéo dài trong chưa đầy hai chục hơi thở rồi dịu đi.

Mọi người nhìn nhau, nhìn lêи đỉиɦ đầu và vai của nhau, nhận ra rằng trên đầu mỗi người đều có một ngọn lửa nhỏ đang cháy. Lửa của mọi người có màu xanh nhạt làm chủ đạo, có ngọn tối hơn, có ngọn sáng hơn, có ngọn màu vàng hơn, có ngọn màu xanh dương hơn, nhưng tất cả đều là những ngọn lửa nhỏ , run run treo lơ lửng, dường như chỉ cần một cơn gió thổi là tắt ngấm.

Gió sa mạc mạnh đến mức khiến da mặt họ cảm thấy đau đớn, nhưng không thể thổi tắt ba ngọn lửa nhỏ này.

Thậm chí khi ba ngọn lửa cháy, mọi người cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đi vài độ, những làn nhiệt nóng rực phả vào mặt cũng không còn quá gay gắt.

Đây chính là lửa sinh mệnh, còn được gọi là đèn sinh mệnh, thường được giấu trong ‘linh tào’ (*) của loài người, cũng là ngọn lửa của sự sống. Khi có lửa, con người còn sống, khi lửa tắt, con người chết.

(*)linh tào: linh trong linh lực, tào là cái bếp

Người chết như ngọn đèn tắt, chính là như vậy.

Sau khi lửa sinh mệnh cháy lên, các đội trưởng của từng đội quay lưng lại và hét lớn về phía đoàn của mình: "Đừng quay đầu lại!"

Trên ba chiếc thuyền hạch đào, âm thanh hét lớn của lính đồng loạt vang lên:

"Đừng quay đầu lại!"

Ba lần như vậy.

Đây là cảnh báo lần thứ ba đối với người khác và cả chính bản thân.

Hãy nhớ kỹ, nhớ kỹ, nhớ kỹ!

Hạ Thuần Hoa đứng bên phải Hạ Linh Xuyên, hắn hỏi: "Phụ thân, người có biết màu lửa sinh mệnh của người có chút màu vàng không?"

Hạ Quận trưởng lúc đầu muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng bất ngờ nhớ ra rằng hành động này rất nguy hiểm, nhanh chóng giữ vững đầu, lại nhìn con mình một cái bằng ánh mắt sắc như lưỡi dao: "Trẻ con!"

Hạ Linh Xuyên cười khẩy: "Thử tập luyện trước, còn hơn sau này gặp nguy hiểm sau."

Thật ra hắn nói đúng.

"Lửa sinh mệnh của ông đây có màu vàng kèm theo màu đỏ." Hạ Thuần Hoa cười: "Trẻ là tốt."

Lửa sinh mệnh rõ ràng phản ánh tình trạng sức khỏe của chủ nhân. Càng khỏe mạnh, càng có sức khỏe tốt, màu lửa sinh mệnh càng đậm.

Người trẻ tuổi thì tính cách nhiệt huyết hơn.

Lúc này không thể quay đầu nữa, nếu không Hạ Linh Xuyên thực sự muốn xem màu lửa sinh mệnh của Niên Tùng Ngọc và Tôn Quốc Sư là gì.

Thuyền tiến đến phía dưới thành, Hạ Thuần Hoa hít một hơi sâu, hét lớn: "Đừng di chuyển, đừng di chuyển!"

Hai chiếc thuyền khác cũng truyền đến cùng một lời cảnh báo.

Ba người lái cuối cùng vung cần câu lần cuối, để con Thổ Long đi thẳng hướng cửa thành.

Những hiệu ứng của khói súng và chiến tranh đã biến mất, nhưng hiện nay, cát bụi cuồn cuộn đã xói mòn từng ngày khiến thành trì ban đầu đứng thẳng giờ đây đang ngả dần, trông như sắp sụp đổ.

Nhưng nó đã đứng ở đây trong trăm năm, kiên nhẫn và im lặng, không biết chịu thua.

Ngày càng gần hơn, cửa thành to lớn như cái miệng khổng lồ của quái vật mở ra mà không phát ra tiếng động. Hạ Linh Xuyên thậm chí có thể nhìn thấy những vết bẩn mờ nhạt ở hai bên cửa thành.

Có lẽ đó là những vết máu bị phun lên từng lớp từng lớp, trước hết là màu đỏ tươi, rồi chuyển thành đen và tím. Dưới sự xói mòn của cát bụi qua nhiều năm, nó đã mất đi màu sắc kinh khủng chỉ còn lại một chút ánh sáng.

Mọi sự ồn ào và mãnh liệt cuối cùng đều trở về sự bình yên.

Trước mắt mọi người trở nên tối đen, thuyền của Hạ Quận trưởng cuối cùng đã đi vào bóng tối dưới cửa thành.

Âm khí đập vào mặt bọn họ.

Những người lính đã thắp lửa sinh mệnh, và chỉ khi đó mới có thể nhìn thấy từng đường khói nhẹ nổi lên trong bóng tối, lao tới thuyền của Hạ Quận trưởng.

Đến gần hơn mới có thể nhận ra rằng những đám khói nhẹ này giống như bóng hình con người, có thân hình, có bốn chi, nhưng không có khuôn mặt.

Chúng không quan tâm đến con Thổ Long kéo thuyền, nhưng lại rất tò mò với mọi thứ trên thuyền Hạ Quận trưởng, bao gồm từng người và từng mảnh gỗ.

Chỉ trong một khoảnh khắc, mỗi người đều bị bao quanh bởi bốn hoặc năm đám khói nhẹ. Chúng lẩn quẩn trước mắt và sau lưng con người, tò mò đâm vào. Mặc dù chúng không có mắt, nhưng mọi người cảm thấy mình đang bị chúng nhìn chằm chằm, da dần nổi từng đợt gai ốc.

Những thứ này, chính là Tam Thi Trùng!

Trong truyền thuyết của sa mạc Bàn Long, chúng là những linh hồn oán hận ẩn nấp dưới bất kỳ bóng tối nào. Ngay cả những người đi ngang qua sa mạc đã tránh được sinh vật trong đó, một khi họ đứng vào bóng đổ của cồn cát, chúng cũng sẽ xâm nhập vào.

Trên thực tế, người không có lửa sinh mệnh sáng rõ, chỉ bằng mắt thường không thể nhìn thấy những thứ này, và không thể kháng cự chúng.