Hạ Thuần Hoa cũng cho biết: “Trước đây nhiều nước không tin vào điều kì lạ này, nên không cho phép thương khách của họ treo cờ chuông và đi bộ trên thương lộ Hồng Nhai. Kết quả…”
“Kết quả là sau đó họ không thể không làm.” Hạ Linh Xuyên hiểu ra: “Người sống không cần cùng người chết tức giận.”
Lúc này, phía sau truyền đến mấy tiếng gầm lớn.
Mọi người quay lại nhìn, trong đội quân phía sau có một chú chó con trắng như tuyết đang chạy ra khỏi đội, hai ba bước chạy khỏi thương lộ Hồng Nhai, hướng về phía cồn cát gần nhất.
Chủ nhân nhỏ của nó là một bé gái năm tuổi, con chó vừa chạy thoát, đã vô thức cong chân lên đuổi theo.
Chẳng bao lâu, cô bé cũng rời khỏi thương lộ Hồng Nhai.
Người nhà của cô bé chưa kịp phản ứng, người đưa tin từ phía sau đã lao tới, hét to vào mặt cô bé: “Quay lại! Quay lại nhanh!”
Những gì Hạ Linh Xuyên và những người khác nghe thấy là tiếng hét của người đó.
Mẫu thân của đứa trẻ là một tiểu thư quyền quý, bất mãn đi tới nói: “Ngươi nhỏ tiếng một chút, đừng dọa con ta!”
“Nếu không quay lại, con ngươi sẽ không còn!” Người đưa tin sau đó hét lên: “Quay lại nhanh, quái vật sắp ăn thịt người!”
Sa mạc hoang vắng như một bức tranh tĩnh vật, không một con thú hoang nào xuất hiện.
Cô bé dừng lại, nhìn đội quân, rồi nhìn con chó nhỏ màu trắng ở đằng xa kia, lưỡng lự.
Mẫu thân của đứa trẻ chán ghét nói: “Ngươi qua bế nó về.”
Người đưa tin không chịu, một bước cũng không muốn rời khỏi thương lộ Hồng Nhai.
Mẫu thân của đứa trẻ không còn cách nào khác là tự mình sải bước về phía con mình, bế con lên đi về phía trước.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
“Đồ vô dụng…” Phu nhân còn chưa nói hết câu, lòng bàn chân bỗng nhiên khuỵu xuống.
Từ phía dưới đột nhiên xuất hiện một cái miệng lớn, một ngụm nuốt chửng vị phu nhân và đứa trẻ.
Tiếng hét vô cùng thê thảm nhưng cũng rất ngắn ngủi.
Lúc này, bọn họ chỉ còn cách thương lộ Hồng Nhai chưa đầy ba bước chân.
Sau khi con quái vật xuất hiện nuốt chửng hai người ,nó không vội vàng lao xuống, mà nhanh chóng di chuyển về phía con chó trắng cách đó không xa.
Thứ này hơi giống một con cá bơn, trên trán có cái miệng lớn, thân hình như một cái đĩa tròn lớn, vừa dẹt vừa phẳng, có màu giống như cát vàng. Nếu không phải nó tự mình nhảy ra, dù Hạ Linh Xuyên có đến gần, cũng có thể không phát hiện được sự tồn tại của nó.
Cảnh tượng ban nãy khiến chú chó trắng hoảng sợ, nó kêu lên và quay đầu chạy ngay lập tức.
Quái vật liền đuổi theo, hai tên kia nhanh chóng biến mất sau cồn cát.
Người đẩy xe phía sau hung hăng mắng một tiếng. Đoàn hộ tống khách mất một người, tiền công mà hắn ta nhận được cũng giảm đi một ít.
Đây chính là lời chào mừng mà sa mạc Bàn Long gửi đến bọn họ.
Toàn bộ đội ngũ đều thấy tất cả những điều này, không khí thoải mái ban đầu đã biến mất ngay lập tức.
Tằng Phi Hùng nhìn lại và thì thầm: "Đó là lỗi của hắn. Trên con đường Hồng Nhai, bọn nhỏ và mấy con chó đều phải cột kỹ lại."
"Ta còn chưa từng thấy một con cá bơn lớn như vậy." Hạ Linh Xuyên kinh ngạc. Nguyên thân thường đi săn, biết rằng cá bơn không phải là cá mà là quái vật sống ẩn trong sa mạc và sa mạc, chuyên tấn công động vật nhỏ trên đường đi.
Nó có thể tự do lặn và trôi dưới cát trong sa mạc, chạy nhanh hơn cả sinh vật bốn chân.
Nhưng thứ này chỉ lớn hơn chú chó một chút thôi, dù có trở thành yêu quái cũng không nên có hình dạng như vừa rồi!
"Đây là sa mạc Bàn Long." Tằng Phi Hùng đã nhiều lần bảo vệ các đoàn thương gia đi qua đây nên đã quen với những điều kỳ lạ này, "Oán linh ám hết toàn bộ nơi này, ngay cả yêu quái có trí tuệ cũng sẽ bị dị biến nếu ở sa mạc quá lâu."
Đúng vậy, bảo sao Sa Báo thường đi săn trong sa mạc Bàn Long, nhưng thông thường chúng sẽ ở lại núi Tây, cư trú và sinh sản…
Vùng sa mạc rộng lớn, kéo dài vô tận.
Chuyến đi vừa yên bình vừa nhàm chán, miễn là ngươi không bước ra khỏi con đường Hồng Nhai, thì ngươi chỉ cần đối mặt với gió, ánh mặt trời thiêu đốt và bão cát mà thôi.
Đối với những đoàn có sự chuẩn bị và có kinh nghiệm, tất cả những điều này đều là những thứ bình thường.
Sau ba ngày đi bộ, đoàn cuối cùng đã đến trạm Bạch Viên.
Đây là một trạm trung chuyển trên con đường Hồng Nhai, dành cho những người đi lại nghỉ ngơi. Trước đây nó là một thành cổ.
Trên hoang mạc Bàn Long, có hơn mười thành cổ, nhưng chỉ có vài thành còn tồn tại sau hàng trăm năm. Thành Bạch Viên cũng đã bị cát vàng nuốt chửng, hậu thế đã khai quật nó và xây dựng thêm một số hàng nhà đứng ven đường Hồng Nhai.
Khu vực thành cổ và con đường Hồng Nhai không bị tác động bởi oán linh và quái vật, vì vậy nó trở thành nơi lý tưởng để các thương gia dừng chân giữa đường.