Chương 6: Là chính cô không nghe khuyên

Trong Linh Niệm Sư, trận pháp sư tương đối phức tạp.

So với công kích trực tiếp của Vu sư, tất cả thủ đoạn của trận pháp sư đều lấy bố trận làm tiền đề.

Nhưng uy lực cũng không phải vu sư bình thường có thể so sánh.

Kiều Kim có thể đi đến nước này là đã nói được câu nghịch thiên cải mệnh.

Bằng không cô cũng không có khả năng bị đánh tan linh hồn dưới sự liên thủ phục kích của đối thủ mà ý thức vẫn ngoan cường tồn tại như cũ, mãi cho đến hao phí thời gian vạn năm, rốt cục gặp lại ánh sáng.

Người chết không bao giờ có thể sống lại, cho dù có ở thời đại của bọn họ thì đây cũng là một câu khẳng định.

Chết là chết, không còn linh hồn nào tồn tại.

Nhưng Kiều Kim có thể mạnh mẽ nghịch thiên cải mệnh, đã là vi phạm thiên địa định lý.

Cô phải trả một cái giá nhất định, cần bày trận để thừa nhận cắn trả, tử khí trên người Tống Nghiễn Thanh là một trong những tài liệu bày trận quan trọng.

Tử khí trên người hắn cho dù là ở thời đại của cô thì cũng chưa từng thấy qua, thật đủ để cho cô động lòng.

Lúc này, điện thoại di động cô đặt bên cạnh đột nhiên vang lên.

Cô vừa nhìn,trên màn hình điện thoại lóe lên tên Đàm Tuyết Gia.

Đàm Tuyết Gia?

Khóe miệng Kiều Kim nhếch lên một nụ cười cổ quái.

Người này chính là đầu sỏ hãm hại "Kiều Kim" lúc trước nhiễm ma túy.

Một người phụ nữ mà con trai của Mục gia phái tới để tiếp cận "Kiều Kim".

Tướng mạo xinh đẹp nhưng bởi vì nguyên nhân bản thân lăn lộn trong xã hội rất lâu, một mực chạy trong cuộc sống hắc ám nên tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn.

Dưới tình huống không còn ý thức "Kiều Kim" bị các ả tiêm ma túy, khi cô ấy về nhà phát hiện mình nhiễm phải ma túy, không chịu nổi đả kích mới có thể sụp đổ mà tự sát.

Vận mệnh của thiện ý chấm dứt, trận pháp sư Kiều Kim chủ ý thức trở về, linh hồn trở về vị trí cũ.

Thời gian đã qua một vạn năm, nhưng mà cũng không sao, cho dù đến thời đại nào thì đối với cô mà nói thì cũng không không thể sống?

Đàm Tuyết Gia là người đầu tiên khi dễ Kiều Kim, ả bị cắn trả cũng sẽ rất nhanh, hiện tại tới tìm Kiều Kim, chẳng qua là nhận được tin tức Kiều Kim tự sát nên muốn đến xem thực hư, không hơn.

Nhưng mà nếu đã đưa tới cửa, Kiều Kim vẫn muốn gặp.

Cô nhận điện thoại, còn không đợi Kiều Kim mở miệng, thanh âm bên kia đã vang lên như súng máy:

"Cô ở đâu? Tôi nghe nói cô tự sát có chuyện gì xảy ra?Cô có cần phải như vậy không?Có việc gì mà lại không qua được?”

Đáng nhắc tới chính là, Đàm Tuyết Gia bề ngoài thoạt nhìn làm người cao lãnh, yêu thích phong cách Gothic hắc ám, ở trong mắt người ngoài là một nữ nhân lạnh lùng không chịu được.

Nhưng nội tâm ả âm u, từ nhỏ đến lớn đều thuộc về phạm vi là nhân vật luôn đi bắt nạt người khác, bởi vì quen biết nhiều người, mạng lưới quan hệ sâu, lại có mỹ mạo làm vốn liếng, những việc thất đức mà cô ả làm đúng là không ít.

Kiều Kim có thể được xem như là một trong số đó, nhưng tuyệt đối không phải người bị nặng nhất nhưng cắn trả lại là tàn nhẫn nhất.

Phong cách nói chuyện của ả vào lúc này cũng là trước sau như một cao lãnh, thờ ơ, thậm chí đối với việc Kiều Kim tự sát để cố tình gây sự còn có chút phiền chán.

Nếu không phải Mục Tam thiếu ra lệnh, nàng thật lười tiếp cận con nhỏ ngu xuẩn như vậy. Rõ ràng dễ dàng có thể phá hủy nhưng hết lần này tới lần khác còn muốn phân phó ả chậm rãi chơi với nó.

"Việc?"

Kiều Kim há miệng, thanh âm thanh thúy, giống như là thanh tuyền từ khe núi chảy qua suối đá, lộ ra một loại ngọt ngào khác cùng linh hoạt kỳ ảo:

"Tôi bị các ngươi tiêm ma túy vào người, ở trong mắt của cô, đây chỉ là một việc nhỏ sao?"

Âm thanh cứ như vậy xuyên qua điện thoại di động đi thẳng đến ót của Đàm Tuyết Gia, lại làm cô ả đột nhiên có loại cảm giác da đầu tê dại.

Đàm Tuyết Gia trấn định tinh thần, chỉ cho là bản thân có ảo giác, lập tức phủ nhận:

"Cô đừng có nói lung tung, cô hít ma túy có quan hệ gì với tôi chứ ? Là chính cô không nghe khuyên nhất định phải chơi chung cùng với những người đó.