Chương 1

Chương 1 Hàn đông tuyết

Đầu thu bầu trời một mảnh xanh thẳm, từng đợt từng đợt gió nhẹ, thổi tung sa mỏng màu trắng treo trong nhà thuỷ tạ.

Bên trong sa mỏng, là hai vị mỹ nhân mặc trang phục lộng lẫy, bừa bãi lười biếng mà ngồi ở phía sau cái bàn dài, trên bàn bãi đầy trái cây và nước trà, bên cạnh là tỳ nữ vờn quanh, ân cần mà hầu hạ.

Bên ngoài sa mỏng, là hai thị vệ cường tráng để ngực trần, hết lần này đến lần khác mà chiến đấu với nhau.

Mồ hôi lăn dọc theo khuôn mặt anh tuấn của bọn họ, nhỏ giọt trên thân hình cơ bắp rắn chắc.

Trong lúc giằng co, tay của một người đã tránh khỏi trói buộc, siết chặt vòng eo hẹp gầy của người còn lại.

Eo bụng co rút lại, mẫn cảm như giọt sương trên cỏ cây.

Đôi mắt rực lửa, phát ra tiếng thở dốc của dã thú.

Không khí xung quanh giống như đều trở nên khô nóng.

Hoa Dương nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, bóng quạt che khuất ánh mắt nhìn như không mấy quan tâm nhưng thực chất lại si mê mà thưởng thức.

Kỳ thật trước kia nàng chán ghét đấu võ, mồ hôi của nam nhân sẽ chỉ làm nàng ghét bỏ, ghê tởm.

Vào lúc này, nàng thế nhưng cảm thấy một màn trước mắt này lại tràn đầy sức sống, làm trong đầu nàng hiện ra hình ảnh ngựa lao nhanh, chém gϊếŧ hổ báo…… Cùng với, Trần Kính Tông phu quân đã chết của nàng.

Trần Kính Tông cao lớn mạnh mẽ, nghe nói từ sáu bảy tuổi liền bắt đầu luyện võ.

Phụ thân hắn đầy bụng kinh luân là các lão hai triều, các huynh trưởng cũng phân biệt là Trạng Nguyên, Thám Hoa, Trần Kính Tông lại dứt khoát bước vào võ đồ.

Hắn làm mặt lạnh anh tuấn bức người, năm đó Hoa Dương chính là nhìn trúng mặt hắn, mới đồng ý phụ hoàng cùng mẫu hậu tứ hôn.

Ai có thể ngờ, thật sự sớm chiều ở chung bắt đầu làm phu thê, chỉ bằng vào một khuôn mặt là xa xa không đủ, lời nói cử chỉ của Trần Kính Tông, giống như thời thời khắc khắc đều ở khıêυ khí©h sự nhẫn nại điểm mấu chốt của nàng.

Trên bàn cơm hắn thích uống rượu, cần phải súc miệng nhiều lần mới có thể loại bỏ mùi vị, nhưng Trần Kính Tông là người thô lỗ, thích có lệ mà qua, đến nỗi phu thê cùng chung chăn gối, nàng luôn có thể ngửi được mùi rượu từ phía Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông lấy một thân võ nghệ vì kiêu ngạo, liền luyện ra một thân cơ bắp, so với hãn huyết bảo mã nàng đã từng gặp qua còn mạnh hơn, vô luận là ai lần đầu thấy hắn, đều phải khen một tiếng “Oai hùng”.

Nhưng quan võ đều hay ra mồ hôi, mỗi lần Trần Kính Tông làm việc trở về, cũng sẽ mang về một thân mồ hôi.

Hắn làm người chú ý cũng liền thôi, mùi vị không ảnh hưởng tới Hoa Dương là được, nhưng Trần Kính Tông không phải người chú ý, hoặc là đã quên gội đầu hoặc là dứt khoát liền tắm đều không tắm, nhiều lần liền cứ như vậy mà nằm lên giường sạch sẽ thơm thoa của nàng, Hoa Dương đều ngại hắn da thô thịt dày làm hư chăm đệm tơ lụa thượng đẳng của nàng.

Cha chồng, các huynh trưởng ôn hòa mà cùng hắn nói đạo lý, hắn lại nói năng lạnh lùng, làm không khí cả nhà cứng đờ, nàng cũng xấu hổ theo.

Bởi vì chuyện lông gà vỏ tỏi diễn ra hàng ngày, Hoa Dương xem Trần Kính Tông càng ngày càng không vừa mắt.

Trần Kính Tông trong lòng cũng rõ ràng, hắn có sự kiêu ngạo của mình nên số lần tới tìm nàng qua đêm càng ngày càng ít.

Hoa Dương cầu mà không được, trừ bỏ ghét bỏ hắn không chú ý, cũng là chịu không nổi sức lực như trâu điên của Trần Kính Tông, mỗi lần hắn tới qua đêm, Hoa Dương đều phải đem cổ họng kêu đến khàn.

Làm phu thê bốn năm, nàng cũng ngại hắn bốn năm.

Cho đến khi Trần Kính Tông chết trận sa trường.

Cho đến khi người nam nhân vạm vỡ mỗi lúc về đến nhà luôn ướt đẫm mồ hôi ngủ say dưới lòng đất, sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt nàng nữa.

Người chết lớn hơn tất cả, sau khi Trần Kính Tông chết, Hoa Dương không muốn lại so đo những việc hắn không tốt, trong đầu dần dần chỉ còn lại một ít việc mà hắn tốt với nàng.

Ví dụ như thân ảnh hắn cõng nàng ở trong mưa to vững vàng đi về phía trước.

Ví dụ như vào đông rét lạnh l*иg ngực hắn lại nóng như lửa đốt.

“Như thế nào, Bàn Bàn xem ngây người?”

Giọng nói trêu chọc truyền vào trong tai, Hoa Dương từ trong hồi ức hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện hai người thị vệ đã kết thúc tỷ thí, đang quỳ gối bên ngoài chờ ban thưởng.

Hoa Dương không muốn cô mẫu không đứng đắn trêu đùa mình, hơi hơi chu miệng, chưa đã thèm nói: “Chỉ là cảm thấy công phu của bọn họ bình thương, không có gì đáng xem, cho nên suy nghĩ chút chuyện khác.”

An Nhạc đại trưởng công chúa cho bọn tỳ nữ một ánh mắt.

Một tỳ nữ đi ban thưởng cho hai thị vệ, bảo bọn hắn lui ra.

Sau khi nam nhân rời đi, An Nhạc đại trưởng công chúa mới như trêu đùa Hoa Dương mà nói: “Đây chính là thị vệ số một số hai trong phủ của ta, ở chỗ ngươi lại được đánh giá chỉ là bình thường, nhưng mà, Bàn Bàn đã từng có một vị phò mã kiêu dũng thiện chiến nên ánh mắt cao cũng là bình thường.”

Hoa Dương vẫn là dáng vẻ nhàn tản lười biếng kia, giống như sớm đã không để bụng người ngoài nói đến phu quân đã chết của nàng.

An Nhạc đại trưởng công chúa chậc chậc hai tiếng: “Ai u, Bàn Bàn của chúng ta thật sự xem phai nhạt rồi sao?”

Hoa Dương: “Đều đã chết ba năm, còn nhớ hắn làm gì.”

An Nhạc đại trưởng công chúa: “Nam nhân có thê tử đã chết, ba tháng liền lại cưới người mới, ngươi là thân tỷ tỷ của đương kim Thánh Thượng, nếu đã sớm không nhớ tới Trần Kính Tông, chẳng lẽ cũng muốn học trinh tiết liệt nữ kia vì chính mình lập cái đền thờ à?”

Hoa Dương: “Ta tự nhiên không cần đền thờ, nhưng ta vì sao một hai phải lại tìm một cái phò mã? Lỡ như phò mã mới cũng là người thích đổ mồ hôi không chú ý, chẳng phải là cho chính mình tìm ngột ngạt sao?”

An Nhạc đại trưởng công chúa cười nói: “Cái này ta tán thành, cô mẫu chỉ là xem không được ngươi đang ở độ tuổi rất tốt đẹp lại hàng đêm cô đơn gối chiếc khó ngủ mà thôi, nếu không ngươi cũng học cô mẫu, ở trong phủ dưỡng chút trai lơ, hoặc là quân tử như ngọc hoặc là nam nhân oai hùng, trước khi ngủ đưa tới tỉnh ngủ lại đuổi đi, nhiều sung sướиɠ a.”

Hoa Dương:……

Nàng liền biết, cô mẫu này là người không đứng đắn, vòng tới vòng lui chính là muốn dẫn nàng đi lên con đường không đứng đắn kia.

Hoa Dương sĩ diện, cũng không muốn truyền ra chính mình nuôi trai lơ phóng đãng.

Nếu nàng có đam mê này cũng liền thôi, đường đường công chúa thích làm cái gì liền làm cái đó, không cần xem người khác nghị luận thế nào, vấn đề là Hoa Dương cũng không hề có hứng thú dưỡng trai lơ.

Chỉ vì nàng đã gặp qua ba loại nam nhân xuất chúng nhất trên đời này.

Một loại là tướng quân như Trần Kính Tông vậy, võ nghệ thiên hạ có một không hai, anh hùng cái thế trong thoại bản cũng chỉ là như vậy.

Nhưng anh hùng cái thế cũng muốn ăn cơm, sinh hoạt, anh hùng cái thế cũng sẽ có chỗ làm người ghét bỏ chán ghét.

Một loại khác là văn nhân như cha chồng, phu huynh như vậy, quân tử đoan chính phong độ nhẹ nhàng.

Nhưng bọn hắn cũng không có hoàn mỹ như vậy, nàng gặp qua cha chồng bị rắn dọa sợ tới mức trốn đến phía sau bà bà, gặp qua phu huynh ở trong mưa gió chật vật té ngã.

Một loại cuối cùng, là đế vương như phụ hoàng vậy, người tôn quý nhất trên đời này.

Tôn quý lại như thế nào? Phụ hoàng biết người tài đức giỏi về quản lý được xem như minh quân, kỳ thật háo sắc thành tánh cuối cùng thế nhưng chết ở trên giường nữ nhân.

Điều mà nam nhân thiên hạ mong muốn, cao nhất cũng chính là đăng cơ xưng đế, phong hầu bái tướng, có người chỉ là nằm mơ, có người suốt cuộc đời đều vì chuyện này mà nỗ lực.

Nhưng ba loại nam nhân ưu tú nhất, Hoa Dương đều gặp qua, có khi kính nể, có khi cảm thấy, cũng chỉ là như vậy mà thôi.

Bởi vậy, còn có nam nhân nào có thể vào nàng mắt, có thể làm nàng cam tâm tình nguyện ngủ cùng sao?

Cô mẫu không chú ý, chỉ muốn sự vui vẻ trên giường.

Hoa Dương chú ý, liền nam nhân đều không thể vào mắt nàng, thì không có tư cách đến gần nàng, lên giường nàng.

Hai cô chất còn ở vì một chuyện “Trai lơ” mà nói giỡn, quản sự vội vàng đi tới, lo lắng sốt ruột mà nhìn Hoa Dương, cúi đầu bẩm báo nói: “Bẩm đại trưởng công chúa, trưởng công chúa, mới vừa rồi Trần phủ phái người tới, nói, nói thủ phụ đại nhân…… Chết bệnh.”

“Đương” một tiếng, quạt tròn trong tay Hoa Dương rơi xuống đất, ngọc trụy treo trên cán quạt vỡ vụn thành hai nửa.

Trần thủ phụ, phụ thân của Trần Kính Tông, cũng là cha chồng của nàng.

.

Nếu muốn nói đời này Hoa Dương kính nể ai nhất, người nọ khẳng định là cha chồng Trần Đình Giám.

Cha chồng vô cùng tài giỏi, mười sáu tuổi thi đậu cử nhân, mười chín tuổi thi đậu Trạng Nguyên, tuổi còn trẻ đã thành các lão trong Nội Các.

Khi Hoa Dương gả vào Trần gia, cũng là lúc lão thủ phụ tuổi già nhiều bệnh, mỗi người đều cho rằng cha chồng muốn tiếp quản Nội Các.

Vào thời điểm quan trọng này, lão mẫu thân của cha chồng qua đời, dựa theo quy chế, cha chồng phải về nhà để tang ba năm.

Hoa Dương đường đường là công chúa lại cần thiết đi theo nhà chồng về quê cũ cách xa ngàn dặm sống cuộc sống khổ cực, nàng đều sắp nghẹn khuất buồn chết, nhưng cha chồng rời kinh một cách thanh thản thong dong, không hề có cảm giác tiếc nuối không cam lòng khi sắp đăng đỉnh lại phải bất đắc dĩ làm hiền.

Sau khi để tang xong, cha chồng mang theo người một nhà trở về kinh thành.

Lúc này, hắn không hề trì hoãn mà tấn chức thủ phụ, từ đây vì triều đình dốc sức làm việc.

Khi phụ hoàng băng hà, Dự Vương tạo phản, càng là cha chồng bày mưu lập kế, nội ổn triều đình, ngoại trấn phản loạn.

Bởi vì phân kính trọng này, chẳng sợ Trần Kính Tông đã chết, chẳng sợ nàng dọn về phủ công chúa ở, Hoa Dương vẫn như cũ giữ lại thân phận tức phụ Trần gia, vẫn như cũ khi nhìn thấy thủ phụ đại nhân sẽ cung kính mà gọi một tiếng “Phụ thân”.

Cha chồng là rường cột nước nhà, nên lưu danh sử sách!

Cho nên, Hoa Dương chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi cha chồng chết đi, thế nhưng sẽ có một đợt triều thần đứng ra liệt vô số tội trạng của cha chồng.

Nàng càng không nghĩ tới, đệ đệ xưa nay kính trọng cha chồng sẽ thật sự hạ chỉ xét nhà Trần gia.

Đại ca Trần Bá Tông bị bỏ tù oan uổng, bị dùng hình đến chết.

Bà bà không chịu nổi đả kích liên tục, buông tay nhân gian.

Những người còn lại của Trần gia, toàn bộ bị phạt lưu đày đến biên cương.

.

Mùa đông khắc nghiệt, đại tuyết bay tán loạn.

Hoa Dương vẫn là không kìm lòng được, chuẩn bị hành lí đơn giản liền rời đi kinh thành, ngừng ở trên đường mà người của Trần gia nhất định phải đi qua.

Nàng đứng ở ven đường, nha hoàn sợ nàng lạnh, phủ thêm áo choàng lông cáo thật dày cho nàng, còn đặt lò sưởi tay đồng đỏ vào trong lòng ngực nàng cho ấm áp.

Nhưng Hoa Dương thực mau liền thấy được, những người thân đã từng ngồi trong một cái phòng cùng nàng nói giỡn, mặc tù phục màu trắng đơn bạc, tay chân đều đeo xiềng xích đi về phía nàng.

Trạng Nguyên lang đại ca đã không còn nữa, Thám Hoa lang tam ca đã từng nói cười vui vẻ, phong lưu phóng khoáng, lúc này cả người tiều tụy, trên mặt không còn sinh cơ, nhìn đến nàng, lại giống như không thấy được.

Các tẩu tử rơm rớm nước mắt, không vì chính mình, chỉ cầu nàng cầu tình cho bọn nhỏ.

Hoa Dương cùng Trần Kính Tông thành thân bốn năm, trong đó một nửa thời gian đều là ở nhà cũ để tang, lúc sau bởi vì chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, dưới gối cũng không con nối dõi.

Nhưng nàng ở Trần gia có ba cháu trai, hai chất nữ.

Hiện giờ bọn họ hoặc là chết lặng, hoặc là nước mắt rơi như mưa mà đi qua trước mặt nàng.

Hoa Dương liền cứ như vậy mà đứng ở trong gió tuyết, nhìn ngày xưa quen thuộc huynh tẩu, thiên chân chất nhi chất nữ càng đi càng xa, cho đến khi biến mất không thấy.

“Tuyết quá lớn, ngài cần phải trở về.”

Nha hoàn đôi mắt đỏ hoe, đỡ nàng lên xe ngựa.

Hoa Dương nhìn về phía giữa đường lớn.

Tuyết trắng xóa, dấu chân hỗn độn, đại khái là dấu vết cuối cùng mà người Trần gia lưu ở kinh thành.

Nhưng mà dấu chân chạy dài một đường, cũng nhanh chóng bị tuyết rơi bao phủ.

Nàng lại vẫn thấy từng khuôn mặt quen thuộc kia.

“Ngươi tự bảo vệ mình cho tốt, ta đi rồi.”

Đó là ngày Trần Kính Tông xuất chinh, sáng sớm ánh sáng còn mờ tối, hắn đứng ở đầu giường cùng nàng tạm biệt.

“Lão tứ là người thô lỗ, nếu công chúa có ủy khuất, thần chắc chắn sẽ phạt hắn.”

Đó là ngày nàng kính trà, cha chồng chính trực kiên nghị nói.

“Sân này là mới xây dựng thêm, bàn ghế giường quầy cũng đều là mới, nếu có nơi nào công chúa không hài lòng, ta lại bảo người đi đổi.”

Lúc vừa mới dọn đến nhà cũ, bà bà trước tiên cùng nàng đi xem chỗ ở, sợ nàng ở không quen.

“Là ta nói chuyện không xuôi tai, công chúa đừng trách tứ đệ không đúng mực.”

“Công chúa cẩn thận, con ngỗng sẽ cắn người!”

“Đây là hoa đào ta mới hái, tứ thẩm thích sao?”

……

Hoa Dương nhắm hai mắt lại.

Không nên như thế.

Kết cục của Trần gia, không nên như thế!