Hạ Trục Khê nhìn chăm chú vào tờ đề thi, những dấu gạch chéo đỏ chót càng trở nên chói mắt, nghe họ từng câu từng chữ, cô cảm thấy ngực mình nghẹn lại, tay nắm chặt cây bút hơn.
Hai người họ lại tiếp tục trò chuyện thêm một lúc, tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần, Hạ Trục Khê nghe thấy Thẩm Tĩnh Tùng nói: “Tiểu Khê, để chị giảng bài cho em nhé?”
Bùi Tử Oánh đứng dậy bước đến cửa: “Thẩm Tĩnh Tùng, đừng phí công nữa, nó ngu lắm.”
Hạ Trục Khê đập mạnh cây bút xuống bàn, Thẩm Tĩnh Tùng nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, Hạ Trục Khê cảm nhận được sự ấm áp từ đầu ngón tay cô ấy, cô hít một hơi thật sâu, nuốt ngược những lời chửi thề vào trong bụng.
Thẩm Tĩnh Tùng bước đến trước mặt Bùi Tử Oánh, ánh đèn chiếu vào mắt cô như những ngôi sao lấp lánh: “Chỉ có chị là thông minh thôi.”
“Nếu chị không thông minh, em có về nhà với chị không?” Bùi Tử Oánh nhướng nhẹ cằm, Thẩm Tĩnh Tùng cúi đầu, ánh mắt dịu lại, khẽ mỉm cười rồi đóng cửa, nhốt cô ấy ở ngoài.
Hạ Trục Khê nhìn họ, không hiểu sao lòng cô cảm thấy căng thẳng, chua xót và đắng cay.
Ánh mắt cô dán chặt vào khóe miệng Thẩm Tĩnh Tùng đang mỉm cười, đôi môi của cô ấy căng mọng, long lanh, được làn da trắng như tuyết tôn lên vẻ hồng hào quyến rũ. Khi cô ấy cười, mang theo chút ngập ngừng, thật là quyến rũ…
Khi Thẩm Tĩnh Tùng giảng bài, Hạ Trục Khê bất ngờ ngoan ngoãn lắng nghe, Bùi Tử Oánh vui mừng vì có thể yên tâm giao phó công việc.
Đây là mùa hè đầu tiên mà Hạ Trục Khê nghiêm túc học hành. Cô hoàn thành đúng giờ từng bài tập mà Thẩm Tĩnh Tùng giao, lắng nghe cô ấy giảng bài, xem cô ấy chấm điểm.
Mùi hương nhẹ nhàng quanh quẩn bên cạnh.
Hạ Trục Khê chống cằm lên bàn, chăm chú nhìn Thẩm Tĩnh Tùng chấm bài.
Lông mày Thẩm Tĩnh Tùng mảnh và cong, giống như trong “Hồng Lâu Mộng” miêu tả là “quyện khói”. Đôi mắt của Thẩm Tĩnh Tùng trong veo, quyến rũ, giống như vầng trăng sáng treo trên cao. Còn…
Ánh mắt cô dừng lại ở nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh của Thẩm Tĩnh Tùng, có khoảnh khắc cô muốn chạm vào nó.
“Tiểu Khê, em rất thông minh, chị chỉ giảng qua một lần là em đã hiểu được điểm chính.” Thẩm Tĩnh Tùng ngẩng đầu lên, Hạ Trục Khê vội vàng dời ánh nhìn.
Giọng Thẩm Tĩnh Tùng hạ thấp: “Không phải là em không học tốt, mà là em không chịu học đàng hoàng.”
Hạ Trục Khê nhìn đi chỗ khác, không nói gì.
Thẩm Tĩnh Tùng đặt điện thoại trước mặt cô, Hạ Trục Khê nhìn lên màn hình, đó là thông tin về những tay đua xe chuyên nghiệp.
Thẩm Tĩnh Tùng: “Tiểu Khê, em có muốn giành chiếc vương miện F1 không?”
Đôi mắt Hạ Trục Khê sáng lên, cô gật đầu mạnh: “Dạ có!”
Thẩm Tĩnh Tùng mở trang web của một trường đại học: “Chuyên ngành Kỹ thuật Ô tô của Đại học J rất nổi tiếng. Em nghĩ xem, sau này khi em lái xe đua, nếu ai đó hỏi về thiết kế khí động học, em đâu thể không biết chứ?”
Hạ Trục Khê đỏ mặt, gật đầu mạnh, Thẩm Tĩnh Tùng nở nụ cười ấm áp, ngón tay cô lướt qua đỉnh đầu Hạ Trục Khê, “Điểm chuẩn của Đại học J rất cao, nhưng chị tin rằng em chắc chắn sẽ đạt được.”
Mắt và tim Hạ Trục Khê bắt đầu ấm dần.
Hạ Trục Khê gập tay lại, cằm tựa lên cánh tay, mím chặt môi. Tin tưởng… Bố mẹ và chị gái chưa bao giờ nói với cô rằng họ tin tưởng cô. Cô tự tin vào việc đua xe, nhưng liệu cô có thể học tốt và thi đỗ không? Cho dù cô có cố gắng học đến đâu, thành tích cũng không thể vượt qua được Bùi Tử Oánh, bố mẹ vẫn sẽ không thích cô…
Đôi mắt trong veo của Thẩm Tĩnh Tùng dường như xuyên thấu tâm hồn u tối của cô, cô ấy mở lời: “Hạ Trục Khê, em không cần phải giỏi hơn ai cả.”
“Em chính là em, nhiệt huyết và dũng cảm, tỏa sáng trên đường đua.”
“Em chính là Hạ Trục Khê tuyệt vời nhất.”
Những giọt nước mắt nóng hổi không kìm được mà rơi xuống, Hạ Trục Khê siết chặt tờ đề thi, vùi mặt vào cánh tay.
Cô sẽ làm được. Cô sẽ thi đỗ vào Đại học J, cô sẽ tung hoành trên đường đua F1, cô sẽ đội lên chiếc vương miện.
Cô sẽ trở thành Hạ Trục Khê tuyệt vời nhất, người mà Thẩm Tĩnh Tùng tin tưởng.
…
Mùa hè lặng lẽ trôi qua mà chẳng ai để ý.
Chớp mắt, tháng Tám đã đến hồi kết, và năm học mới sắp bắt đầu.
Trong đêm học bổ túc cuối cùng, Hạ Trục Khê nhìn sang bên cạnh.
Thẩm Tĩnh Tùng đang vuốt ve bức ảnh của Bùi Tử Oánh trên bàn, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và nồng ấm.
Hạ Trục Khê cảm thấy chua xót, rồi cô vội giấu đi nỗi cay đắng ấy. Cô khẽ mỉm cười, viết từng dòng chữ trên tờ đề thi, và cũng ghi sâu cái tên không thể mơ tưởng ấy vào tận đáy lòng mình.
Thẩm Tĩnh Tùng. Thẩm Tĩnh Tùng. Thẩm Tĩnh Tùng.
Thẩm Tĩnh Tùng. Thẩm Tĩnh Tùng. Thẩm Tĩnh Tùng...
Những tờ đề thi ấy được cất kín trong thùng giấy của căn nhà cũ ở thị trấn, còn cái tên đó, thì bị chôn vùi trong mùa hè năm cô mười bốn tuổi.
Sau này, Bùi Tử Oánh sang Pháp học đạo diễn và biên kịch, nghe nói cô ấy và Thẩm Tĩnh Tùng đã cắt đứt tình bạn, không còn liên lạc nữa.
Hạ Trục Khê chưa bao giờ gặp lại Thẩm Tĩnh Tùng.
*
*