Khi quay lại phòng, màn hình máy tính đã tắt.
Hạ Trục Khê nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trong màn hình đen, trên đầu cô là chiếc vương miện sáng lấp lánh.
Cô chạm vào những viên đá quý trên vương miện, vô thức tưởng tượng Thẩm Tĩnh Tùng dùng son lướt qua môi, sau đó vẽ trái tim lên hõm cổ, rồi tiến gần lại cô, hai tay nhẹ nhàng lướt qua tai cô...
Trong mũi cô như vẫn còn vương vấn mùi hương nhẹ như tuyết.
Tại sao lại vẽ trái tim trên hõm cổ?
Tại sao biết lọ dung dịch pH dịu nhẹ của Bùi Tử Oánh nằm trong túi?
Có vẻ như Thẩm Tĩnh Tùng thực sự rất hiểu Bùi Tử Oánh.
Không khí trở nên ngột ngạt trở lại, Hạ Trục Khê bực bội cầm điều khiển điều hòa, chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp nhất.
...
Nhà có thêm khách, Hạ Trục Khê là người biết cuối cùng.
“Thẩm Tĩnh Tùng là sinh viên ngành diễn xuất của Học viện Điện ảnh A, bảo sao xinh đẹp thế! Tương lai sẽ là ngôi sao lớn, có thể ký tên cho dì được không?” Trên bàn ăn, mẹ Hạ ân cần chăm sóc Thẩm Tĩnh Tùng, gắp cho cô ấy một chiếc đùi gà, và chiếc còn lại cho Bùi Tử Oánh.
Thẩm Tĩnh Tùng nhìn thấy hành động của bà, vội nói: “Dì đùa rồi, con chưa đóng phim nào, làm sao dám ký tên... Con không thể nhận cái này, đùi gà để cho em Tiểu Khê đi.”
Bùi Tử Oánh: “Ăn của chị đi, Hạ Trục Khê không thích ăn thịt gà.”
Hạ Trục Khê ngồi ở góc bàn, cúi đầu gắp những hạt cơm. Cô chưa bao giờ nói mình không thích ăn thịt gà.
Nhận thấy ánh mắt của Thẩm Tĩnh Tùng hướng về phía mình, Hạ Trục Khê đặt đũa xuống, “Con no rồi, ra ngoài đi dạo một lát.”
Khi mặt trời lặn, Hạ Trục Khê mới trở về nhà.
Cô còn mang về hai người lớn, một người nhỏ.
Tiếng đập cửa vang dội.
Bố Hạ vừa mở cửa đã sững sờ, gương mặt Hạ Trục Khê sưng đỏ, tay và chân đều có vết bầm tím.
Người đàn ông lạ mặt xông lên, chửi bới không ngớt: “Quản lý con bé hư đốn nhà ông đi! Xem nó đánh con trai tôi thành ra thế nào!”
Người phụ nữ lạ kéo con trai mình lại, cậu bé cũng đầy vết thương, trông còn tệ hơn Hạ Trục Khê, đầu gối còn rỉ máu.
Bố Hạ vội vàng xin lỗi, đưa cậu bé đi bệnh viện, mắng Hạ Trục Khê một trận: “Quỳ trong phòng khách suy nghĩ lại lỗi lầm của mình!”
Hạ Trục Khê mặt không biểu cảm bước đến góc tường, quỳ thì quỳ, cũng chẳng phải chưa từng quỳ bao giờ.
Bố Hạ chỉ vào gáy cô, mắng: “Tao kiếm tiền nuôi mày ăn uống, cho mày đi học, cho mày tiền tiêu vặt để chơi trò đua xe, Hạ Trục Khê, mày trả ơn tao thế này à? Ngoài gây rắc rối mày còn biết làm gì nữa!”
Giọng ông ta bỗng nhiên to hơn: “Chị mày chưa bao giờ như thế!”
Mắt Hạ Trục Khê đỏ rực, đồng màu với khuôn mặt sưng vù của cô, cô hét lên: “Vậy thì bố chỉ cần có chị làm con gái thôi! Đừng có cần con nữa!”
Ban đầu cô cũng chẳng bực gì, bị mắng chửi thì sao chứ, cô đâu phải chưa từng trải qua. Ba ngày một trận mắng lớn, hai ngày một trận mắng nhỏ, da mặt cô đã dày hơn cả tường thành rồi, chẳng sợ gì cả.
Nhưng lần này đặc biệt khó chịu, không muốn nhịn nữa. Đều là con cái, đều bị thương, tại sao bố mẹ người khác lại bênh vực, còn bố mẹ cô lại chẳng hề hỏi han gì? Ngay cả đau hay không, vì sao đánh nhau cũng không hỏi một câu!
Cô cũng chẳng cần phải quỳ gối suy nghĩ gì nữa, mặc kệ ai thì mặc kệ!
Cô xỏ giày và mở khóa cửa, bố cô từ phía sau giận dữ hét: “Mày ra ngoài thì đừng có mà quay về nữa!”
Ánh hoàng hôn đổ trên bầu trời, tiếng ve kêu râm ran, làm người ta thêm phiền lòng.
Dưới gốc cây lớn ở ngã tư đường có một cửa hàng tạp hóa đã mở nhiều năm, Hạ Trục Khê sờ lên mặt, vẫn còn rất sưng, cô muốn mua một chai nước lạnh để chườm.
Dưới gốc cây có nhiều người, ngoài những người ngồi hóng mát, còn có những người đến mua kem.
Hạ Trục Khê mặc áo thun ngắn tay và quần soóc, cánh tay và chân lộ ra đầy vết bầm tím, đi qua nơi đông người rất dễ bị chú ý. Ông chủ cửa hàng tạp hóa cũng nhìn cô thêm vài lần, nhưng không hỏi nhiều: “Muốn gì?”
Hạ Trục Khê: “Nước lạnh.”
Ông chủ lấy cho cô một chai, rồi không nhịn được nói: “Có thuốc bôi Lĩnh Nam, có cần không?”
Hạ Trục Khê nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Nhà có thuốc, lát nữa về tự bôi cũng được.
“Cần.” Một giọng nói trong trẻo như thiên thần vang lên.
Hạ Trục Khê quay đầu lại, ánh đèn mờ ảo của cửa hàng chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của Thẩm Tĩnh Tùng, một tay cô nhẹ nhàng đặt lên vai Hạ Trục Khê.
Ánh mắt quan tâm của Thẩm Tĩnh Tùng hướng về phía cô, Hạ Trục Khê nhìn lại, nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã nhanh chóng dời đi.
Thẩm Tĩnh Tùng nói với ông chủ: “Lấy thêm cồn iốt và tăm bông, um… và hai cây kem vị Coca nữa.”
Hạ Trục Khê bước theo Thẩm Tĩnh Tùng đi qua gốc cây.
Trong luống hoa lớn, những nụ hoa dành dành đang nở rộ.