Chương 13: Chuẩn bị chạy trốn

Tam Thanh Đạo Tông, Vô Vọng Phong.

Phủ đệ của Hàn Sinh trên lão.

Gã mặc quần áo tơ lụa màu xanh ngọc, mũ ngọc buộc tóc, trước mặt là một bàn cờ lớn.

"Sau ngày hôn mê, Tiểu Giác ít khi tới tìm chúng ta."

Vẻ mặt Hàn Sinh trầm xuống, ngón tay kẹp một quân cờ đen, đặt xuống cạnh bàn cờ.

Thanh Ngọc khẽ gật đầu: "Y và vị sư huynh kia đi rất thân."

Nghe nói thế, Hàn Sinh cười nhạo: "Tiểu tử hai mươi tuổi, lấy gì mà tranh với chúng ta?"

Lần này Thanh Ngọc lại không lập tức gật đầu phụ họa.

Ánh mắt anh rất sâu: "Đừng khinh địch, người tên Quý Từ kia..."

Chưa dứt lời, Hàn Sinh liền ngắt lời hắn ta: "Ngươi thật sự để hắn vào mắt?"

Nam nhân thần sắc âm lãnh, tươi cười: "Quý Từ tư chất bình thường, không chiếm được đại đạo, chúng ta muốn gϊếŧ chết hắn, chỉ cần động một ngón tay."

Thanh Ngọc rũ mắt xuống, điiều đầu tiên hiện trong đầu, là gương mặt mang theo nụ cười của thanh niên kia.

Hắn ta nhíu mày: "Chúng ta cũng không cần đến mức đả thương đệ tử Đạo Tông."

Nghe thấy lời này, Hàn Sinh liền nhếch môi nở nụ cười, tựa như nghe được chuyện gì cực kỳ buồn cười: "Ta nói ngươi Thanh Ngọc, khi ngươi có ác niệm với Tiểu Giác, sao lại không kiêng dè đó là đệ tử tông môn, một tay ngươi nuôi tiểu hài tử lớn lên?"

Thanh Ngọc nắm chặt tay, không nói một lời.

"Hạng người ra vẻ đạo mạo."

Hàn Sinh nói như thế.

Bốn sư huynh đệ bọn họ, từ nhỏ đã nhất trí một cách thần kỳ.

Dung mạo, tư chất, xuất thân đều cực kỳ ưu việt, nhất là tính thẩm mỹ đối với con người.

Từ khi Tiểu Giác dần dần lớn lên, sau khi trưởng thành, Thanh Ngọc liền biết, bốn người bọn họ ai cũng trốn không thoát.

Mới đầu chỉ là ham muốn cái túi da kia, đến cuối cùng cũng đã trở thành chấp niệm không thể dứt bỏ.

Thanh Ngọc đè nén sự khác thường trong lòng, thản nhiên nói: "Nếu không muốn bị lên án, tốt nhất đừng động đến Quý Từ."

"Tiểu Giác rất để ý đến hắn, ngươi chớ có xúc động.

Hàn Sinh không nói gì, không biết có nghe không.

Thật lâu sau, gã mới mở miệng: "Nếu đoán không sai, có phải Cô Hồng sắp trở về rồi không?"

"Cô Hồng trưởng lão? Gã ta làm sao?"

Quý Từ ngồi ở trước giường, kinh thư trong tay lật được một nữa.

Phía trên dùng bút gạch các trọng điểm thi cử, chi chi chít chít.

Lúc trước Tần Giác dùng lý do giúp sư huynh luyện tập để lấy cớ cự tuyệt Hàn Sinh trưởng lão, hiện tại lại trở thành sự thật.

Quý Từ quả thật đã quên sạch mọi kiến thức.

Tần Giác tiếp tục dùng bút khoanh tròn trọng điểm thi, sau đó nhẹ giọng nói: "Cô Hồng trưởng lão tính tình biến hóa kỳ lạ, huynh chớ có dại mà trêu chọc."

Kỳ lạ? Đây là tính từ kỳ quái gì vậy?

Quý Từ không rõ nguyên do: "Vì đệ luôn bảo cho ta né tránh trưởng lão và chưởng môn vậy?"

Người nên né tránh, không phải là Tần Giác sao?

Tần Giác không thèm nâng mắt lên: "Bởi vì huynh ngốc, sẽ làm chướng mắt các trưởng lão."

Quý Từ: "......"

Hắn ủy khuất nhìn kinh thư, không nhìn Tần Giác nữa.

"Động một chút là mắng người, nào có ai làm sư đệ như vậy." Quý Từ giận dỗi.

Tần Giác nhìn hắn: "Vậy huynh thấy ta nên thế nào?"

Quý Từ suy nghĩ một hồi: "Không bảo đệ chăm sóc ta đi, ít nhất miệng phải ngọt một chút, một tiếng sư huynh, nói dễ nghe một chút."

Tần Giác cười như không cười: "Vậy huynh đã thấy có sư đệ nào giúp sư huynh luyện tập chưa?"

Quý Từ khựng người.

Hắn nhanh chóng lướt qua đề tài này: "Khụ, ta muốn học bài, đệ đừng quấy rầy ta."

Ánh mắt Tần Giác lãnh đạm, tiếp tục dặn dò: "Cô Hồng trưởng lão sinh ra ở Miêu Cương, giỏi vu cổ, trình độ kiếm thuật tâm pháp của đạo gia cũng khá thâm hậu."

"Nếu gã ta tặng huynh một ít đồ chơi kỳ lạ, nhớ kỹ ngàn vạn lần không nên nhận. Cho dù bất đắc dĩ nhận, cũng phải thừa dịp không có người lập tức tiêu hủy."

Quý Từ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Hắn học bài rất nhanh, có thể nói là đã gặp qua sẽ không quên.

Sau khi học thuộc một quyển kinh thư không nhiều lắm, Quý Từ bắt đầu ngẩn người.

Hắn cảm thấy sư đệ của mình, với văn cẩu huyết cưỡng chế truyền thống nhân vật chính một chút cũng không giống.

Tần Giác vô cùng mạnh mẽ, bất luận là tâm lý hay vũ lực mà nói, đều là người trẻ tuổi nổi bật trong tu tiên giới.

Nếu đoán không sai, tiểu sư đệ hiện tại nhất định đã nhận ra tâm tư của các trưởng lão đối với mình, cũng cảm thấy khinh thường.

Không có gì ngạc nhiên khi y biết điều này.

Nghĩ vậy, Quý Từ liền cảm thấy vui mừng.

Có cảm giác con nít nhà ta mới trưởng thành.

Lúc Quý Từ đang bận xúc động, Tần Giác bất ngờ nói: "Qua một thời gian nữa ta muốn xuống núi."

Quý Từ sửng sốt: "Xuống núi? Xuống núi làm gì?"

"Tránh đầu cơn gió, tóm lại tốt hơn ở tông môn."

Y chưa bao giờ che giấu dự chán ghét của mình đối với nơi này trước mặt sư huynh, một mặt là Tần Giác coi Quý Từ như người một nhà.

Mặt khác, là vì Tần Giác luôn cảm thấy, nếu như mình không nói rõ, phỏng chừng tiểu tử ngốc này sẽ ngây thơ cho rằng y còn quyến luyến nơi nuôi y lớn lên.

Tần Giác cho rằng khắp thiên hạ không có người nào ngốc hơn vị sư huynh trên danh nghĩa này.

Đương nhiên, lời này chỉ có thể nói trong lòng, bằng không bị người nọ biết, đoán chừng sẽ giận dỗi.

Quý Từ nghe hắn tính toán, cảm thấy rất có đạo lý: "Vậy chúng ta chọn ngày nào tớiCổ Ý lâu lấy lệnh bài?"

Nghe vậy, Tần Giác lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn.

Quý Từ mở to mắt: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Bình thường Tam Thanh Đạo tông tuyệt đối không cho phép đệ tử một mình rời tông môn, trừ phi đến Cổ Ý lâu lấy lệnh bài nhận nhiệm vụ, mới có thể rời tông.

Những nhiệm vụ này phần lớn đều được gửi từ tháp giám sát thành lập ở các nơi trên đại lục, tháp giám sát phụ trách tuần tra ở đây có tà quấy quấy rối không, sau đó truyền cho các đại tông môn, rồi giao cho đệ tử tông môn đến giải quyết tà ma.

Như vậy vừa hiệu quả, đồng thời cũng trừ hại cho dân, đệ tử tông môn càng trẻ thì đáy là cơ hội tốt nhất thành danh.

Lạc đề rồi, tóm lại là không đến Cổ Ý lâu lấy lệnh bài, sẽ không được rời tông môn.

Tần Giác sao có thể không biết đạo lý này, nhưng vấn đề là y bệnh nặng mới khỏi, nếu lúc này đến Cổ Ý lâu nhận nhiệm vụ, nhất định sẽ bị các trưởng lão phát hiện.

Đến lúc đó đừng nói Tam Thanh Đạo tông, rất có thể ngay cả viện này y cũng không ra được.

Sau khi nghe giải thích như vậy, Quý Từ hiểu được.

Hắn hạ giọng: "Vậy chúng ta làm sao ra ngoài được?"

Lúc nói lời này, hắn đến bên cạnh Tần Giác.

Lông mi dày run run, đuôi mắt nhướng lên, vì học bài mà buồn ngủ nên có chút đỏ.

Tần Giác để ý tới, bên phải sống mũi hắn có một nốt ruồi rất nhỏ, màu sắc cũng rất nhạt.

Hắn âm thầm dời mắt, ngữ khí lạnh nhạt: "Ta có một bảo vật, có thể lặng lẽ phá cấm chế Đạo Tông, sẽ không kinh động bất cứ ai nào."

Nghe nói thế, Quý Từ vừa cao hứng vừa tò mò: "Lợi hại như vậy, bảo vật này đệ lấy từ đâu ra?"

Tần Giác nhìn về phía hắn, ánh mắt bao hàm thâm ý: "Chính là bí cảnh hại ta hôn mê."

dứt lời, Quý Từ nháy mắt câm miệng yên tĩnh lại.

Vừa nhắc tới bí cảnh, Quý Từ liền nhớ tới nguyên chủ làm ra hành động gì với Tần Giác, tuy hệ thống khẳng định đã xóa trí nhớ u, nhưng hắn vẫn có chút chột dạ...

Đáng giận, nguyên chủ tạo nghiệt sao hắn phải áy náy!