Chương 28: Muốn không?

Quý Từ trăm triệu lần không nghĩ tới, Đường Tử Thần nói dẫn bọn họ đi dạo Bạch Đế thành, lại là đi dạo thanh lâu.

Quan trọng nhất là, ngay từ đầu cậu thậm chí không phát hiện nơi tráng lệ này là thanh lâu.

Bên trong không có nửa điểm xa hoa và tình sắc hiện lên bên ngoài, trang trí trang nhã xinh đẹp, khắp nơi đều dát vàng.

Thậm chí ngay cả huân hương cũng đặc biệt đẳng cấp.

Thẳng đến khi mấy người ngồi vào ghế, mấy nữ tử mặc váy lụa mỏng ôm tỳ bà cổ cầm đi tới, Quý Từ mới giật mình phát giác.

Cậu nhảy dựng lên che mắt Tần Giác, vẻ mặt kinh ngạc: "Không phải chứ, nơi này là thanh lâu?"

"Đúng vậy," Đường Tử Thần nâng chén rượu, "Uống rượu đi."

Quý Từ lập tức mặt đen, nói: "Tên cầm thú, tiểu sư đệ nhà ta mới mười sáu tuổi!"

Hai người mặt đối mặt nhìn một lát, Đường Tử Thần lại bị mắng vài câu, lúc này hắn mới kịp phản ứng, vội vàng nói: "Không phải không phải, nơi này đều là ca kỹ, bán nghệ không bán thân."

Đường Tử Thần ngẩng đầu ý bảo mấy ca cơ và vũ cơ kia.

Những người đó lập tức hiểu ý, tiếng nhạc du dương vang lên, làn váy tung bay, cảnh đẹp ý vui.

Lúc này Quý Từ mới chậm rãi buông Tần Giác ra.

Đường Tử Thần nhìn cậu, lại nhìn Tần sư huynh của mình, nhất thời có chút ngon miệng.

Ba năm trước, hắn hăng hái bừng bừng chạy đến trước mặt Tần sư huynh muốn kết giao bằng hữu với y, kết quả Tần sư huynh không để ý tới hắn, thậm chí né tránh sự đυ.ng chạm của hắn.

Hiện tại, người khác trực tiếp lấy tay che mắt y, Tần sư huynh lại cũng không kháng nghị.

Còn Quý Từ này, Đường Tử Thần có chút buồn bực.

Hắn và Tần sư huynh đều mười sáu tuổi, sao chỉ trông coi Tần sư huynh, không trông coi hắn chứ?

Hai suy nghĩ này, Đường Tử Thần không biết mình rốt cuộc đang ăn dấm chua của Tần sư huynh, hay đang ăn dấm của Quý Từ.

Tóm lại cũng không dễ chịu lắm.

Biết nơi này không phải nơi bắn pháo hoa tầm thường, Quý Từ yên tâm rất nhiều, cậu rót rượu uống, cảm thấy rượu nơi này vị thanh ngọt, không nhịn được lại rót thêm mấy chén.

Thấy cậu uống hăng say, Tần Giác không biết xuất phát ý gì, cũng rót cho mình một ly.

Kết quả chén rượu này còn chưa uống, đã bị Quý Từ bên cạnh cắt ngang.

Thanh niên bất cẩn lấy chén rượu trong tay y, ngửa cổ uống cạn.

Đường cong từ cằm đến cổ ưu mỹ, vài giọt rượu trong suốt chảy xuống, cuối cùng đong đưa ở yết hầu, sau đó nhỏ xuống đất.

Đường Tử Thần bên cạnh không tự chủ tránh tầm mắt, ngay cả ca cơ bên kia đang đàn tỳ bà, cũng không cẩn thận đàn sai mấy âm tiết.

Tần Giác nhíu mày, chẳng biết vì sao có chút phiền não.

Quý Từ lại không hề phát hiện, cậu đặt chén rượu lên bàn, ôm vai Tần Giác, cười đùa nói: "Ngoan, tiểu hài tử không nên uống rượu."

Tần Giác đẩy tay cậu ra: "Mười sáu tuổi có người đã thành hôn rồi, dựa vào cái gì ta không thể uống rượu?"

Quý Từ lười biếng à một tiếng, sau đó nói: "Vậy đệ thành thân rồi hả?"

Tần Giác: "......"

"Huynh lại ăn nói nhảm nhí cái gì?"

Quý Từ không đáp, cậu nở nụ cười: "Ngoan a, tiểu sư đệ của chúng ta trước mười tám tuổi không thể uống rượu, hức...... Cũng không thể thành thân."

Đây hoàn toàn là giọng điệu dỗ trẻ con, môi Tần Giác mím chặt, rốt cuộc cũng không nói.

Đường Tử Thần nhìn chén rượu trước mặt mình đã trống không vài lần, giọng thì thào: "Sao không ai ngăn cản ta?"

Quý Từ hẳn là nghe thấy, cậu nhìn qua có chút say, nghe vậy cười một tiếng, nói: "Ngươi và tiểu sư đệ nhà ta có thể so sao?"

Đường Tử Thần theo bản năng muốn nói "Sao không thể so sánh", lại không cẩn thận liếc về phía Tần Giác thì bại trận.

Được rồi, hình như là không thể so sánh, đối phương...... băng thanh ngọc khiết.

Tri thức nghèo nàn của Đường Tử Thần chỉ có thể khiến hắn nghĩ ra một từ để hình dung như vậy.

Đồng thời, trong lòng còn có chút không cam lòng.

Lúc trước Quý Từ còn giúp hắn lau bàn, sao giờ lại gần như không nhìn thấy hắn?

Khoảng cách tâm lý quá lớn làm cho Đường Tử Thần có chút chán nản, một mình yên lặng bắt đầu uống rượu.

Hoa lâu này xem như phong nhã, không có bầu không khí kỳ quái gì, Quý Từ cảm thấy coi như không tệ.

Chỉ là lúc bọn họ sắp tan cuộc, Quý Từ đã say đến mức không biết chuyện gì xảy ra.

Rượu Ba Thục này, mùi vị trong veo, lúc uống cảm thấy không có gì, tác dụng chậm nhưng hiệu quả.

Đường Tử Thần vẫn ổn, Quý Từ thì đứng cũng không nổi.

Hắn đứng dậy muốn giúp đỡ Quý Từ, nhưng còn chưa đυ.ng tới đầu ngón tay đối phương, Tần Giác đã cõng thanh niên lên lưng.

Đường Tử Thần kinh ngạc đứng tại chỗ.

Hắn mím môi: "Cần ta giúp không?"

Không có Quý Từ điều hòa không khí, hai người nói chuyện vô cùng cứng ngắc lãnh đạm.

Tần Giác nhìn hắn một cái: "Không cần."

Một câu nói, ngữ khí mềm nhẹ, nhưng chẳng biết tại sao, Đường Tử Thần lại từ đó nghe ra ý tứ uy hϊếp.

Theo bản năng đứng bất động tại chỗ.

Đến khi Tần Giác cõng Quý Từ đi ra khỏi Hoa lâu, Đường Tử Thần mới dám động đậy.

Trong đầu hắn bộ dạng Quý Từ sau khi say rượu hai má ửng hồng, mị hoặc hơn so với bình thường.

Tần Giác mang Quý Từ trở lại khách điếm.

Xuống xe ngựa, y liền thấy Úy Trì ở cửa.

Bước chân Tần Giác khựng lại một chút, mặt lạnh chuẩn bị đi qua hắn vào nhà.

Ai ngờ Úy Trì lại không nói đạo lý, nhìn ra sự chán ghét của Tần Giác, nhất định phải tiến lại.

Hắn nắm lấy tay Quý Từ đang thả lỏng, bất giác xoa hai cái.

Tần Giác nháy mắt kịp phản ứng, xoay người ngăn cách hai người.

Thần sắc y lạnh như băng: "Cút ngay."

Úy Trì trên mặt mang theo ý cười phong lưu, hắn buông tay ra: "Đừng hung dữ như vậy, tại hạ chỉ muốn hỗ trợ mà thôi."

"Một mình ngươi cõng thì vất vả lắm, có muốn ta giúp một tay không?"

"Không cần." Tần Giác bỏ lại một câu này, xoay người đi vào trong, giọng nói lãnh đạm cảnh cáo, "Đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư của ngươi."

Nghe vậy, nụ cười nơi khóe miệng Úy Trì thu lại, hắn chậc một tiếng: "Vậy chả là gì."

"Tiểu bằng hữu, sư huynh ngươi cho rằng ta thích ngươi, ngươi không có biểu hiện gì sao?"

Tần Giác dừng bước, đôi mắt kia mang theo vẻ tàn nhẫn: "Nói thêm một câu nữa, ta sẽ phế ngươi."

Úy Trì nghiêng đầu nhìn về phía y, "Sư huynh ngươi chỗ nào cũng tốt, sao lại không biết nhìn người?"

"Ta đây đâu phải coi trọng tiểu hài tử ngươi a, rõ ràng sư huynh ngươi càng hợp khẩu vị của ta......"

Vừa dứt lời, một đạo ngân quang hiện lên, hướng thẳng Úy Trì.

Úy Trì nghiêng người né tránh, rút kiếm ra ngăn lại, nhưng vẫn bị ép về sau nửa bước.

Đáy mắt hắn hiện lên kinh ngạc: "Nhìn không ra, còn có hai cái."

Thanh kiếm trên tay hắn hôm nay mới rút ra từ Linh Kiếm Trì, đỏ rực, lưỡi kiếm to lớn.

Khoảng khắc hắn bước ra, Quý Từ vốn đang bán chết bán sống mơ mơ màng màng mở mắt, theo bản năng vươn tay về phía Úy Trì.

Úy Trì nhận ra điều gì đó, nhướng mày, đưa kiếm qua, giọng nói dụ dỗ: "Muốn không?"