Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Thông Đồng Với Sư Đệ Điên Phê, Ta Bỗng Dưng Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 18: Ngốc nghếch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiểu sư đệ tới rồi!

Lúc này Quý Từ hoàn toàn không để ý đến hành động quái của Tần Giác, chỉ nước mắt lưng tròng nhìn qua, mừng rỡ như điên hô một câu: "Tiểu sư đệ!"

Tần Giác: "......"

Cùng lúc đó, cương thi ý thức được lãnh địa bị xâm nhập phát ra tiếng gào sắc bén, răng nanh và móng vuốt vươn ra, đôi mắt xanh trắng nổi lên huyết sắc, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Giác ở cửa sơn động.

Thần sắc Tần Giác lạnh như băng, vung tay lên, thanh kiếm đâm vào vách núi kia run lên, nháy mắt trở lại trong tay Tần Giác.

Trong lúc nhất thời binh khí va chạm trong sơn động, không khí trở nên căng thẳng.

Quý Từ lúc này mới nhận ra có chỗ nào không thích hợp, vội vàng đứng lên, bắt lấy cánh tay cương thi: "Thi huynh, thi huynh, ngươi bình tĩnh một chút."

Cương thi quay đầu về phía Quý Từ phát ra tiếng gào phẫn nộ, âm thanh tràn đầy sự tức giận vì bị phản bội, tựa như đang chỉ trích hành vi chào hỏi người khác vừa rồi của Quý Từ trước mặt hắn.

Bất ngờ không kịp đề phòng lại bị mùi hôi thối hun đầy mặt, Quý Từ thật sự chịu không nổi: "Đã nói không có việc gì đừng có gào vào mặt ta!"

Ánh mắt cương thi âm độc, nhưng cũng không gào lên với Quý Từ, quay đầu đối mặt với Tần Giác, phát ra tiếng gào tức giận còn lớn hơn so với lần trước.

Nhìn cảnh tượng một người một xác ở chung hòa đồng với nhau, Tần Giác híp mắt.

Trong chớp mắt, ngân quang lóe lên, linh kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp xuyên qua bả vai cương thi!

Cương thi hoàn toàn bị chọc giận, gào thét nhào tới.

Tần Giác và cương thi lập tức đánh nhau.

Nhất thời trong sơn động phát ra âm thanh móng vuốt sắc bén va chạm với lưỡi kiếm, động tĩnh lớn này làm sơn động thiếu điều muốn sụp đổ hoàn toàn.

Tần Giác xoay người nhẹ nhàng né móng vuốt của cương thi, đồng thời giơ tay vung kiếm, ngân quang lại chỉ cắt rách góc áo dơ bẩn.

Y nín thở, ánh mắt nhìn cương thi có chút chán ghét.

Thật thối.

Cương thi kia tựa như hiểu được ánh mắt của y, kết quả càng thêm phẫn nộ, móng tay trực tiếp bóp nát một tảng đá cứng.

Tần Giác không chút hoang mang, kỳ thật y cũng không lựa chọn nghênh địch ở chính diện, dù sao cương thi này hung hãn dị thường, bằng tu vi hiện tại của y, căn bản không chiếm được chỗ tốt.

Cho nên đa phần y đều né tránh, vô tình mới có thể nắm lấy cơ hội giơ tay vung kiếm.

Trong lúc chiến đấu, Tần Giác phát hiện, cương thi này cố ý tránh nơi Quý Từ đang ở.

Đây là đang bảo vệ?

Trong mắt Tần Giác xẹt qua một tia ngoài ý muốn.

Từ trước đến nay y không phải người thiện tâm gì, cương thi này đến tột cùng có phải đang bảo vệ Quý Từ không, thử một lần sẽ biết.

Ngay sau đó, Tần Giác xoay người, dùng tốc độ cực nhanh phóng tới bên Quý Từ, khoảng cách hai người không quá nửa tấc.

Quý Từ hoàn toàn không ngờ Tần Giác lại đột nhiên chạy tới, nhất thời có chút sững sờ.

Cùng lúc đó, cương thi vì quán tính cũng nhanh chóng xông tới, móng vuốt sắc bén sắp cào trúng cả hai.

Ánh mắt Tần Giác tối sầm, rút kiếm ra định tiếp nhận một kích này.

Y biết rõ một kiếm này nếu không tiếp được, y có thể sẽ không sao, nhưng Quý Từ nhất định không chịu nổi.

Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Quý Từ ý thức được chuyện gì, ngẩng đầu vừa vặn đối mặt với cương thi.

Móng vuốt sắc bén kia dừng lại cách hai người nửa tấc.

Quý Từ có chút hoảng hốt: "... Thi huynh?"

Cương thi không có hơi thở, nhưng ngực hắn đang phập phồng nhanh chóng và nặng nề.

Hắn ý thức được điều gì, lập tức phẫn nộ giơ móng hung hăng bổ về phía Tần Giác!

Lúc này đây, Tần Giác không tránh không né, cố gắng chịu đựng.

Y biết cương thi này đang tức giận cái gì.

Đơn giản là lúc Tần Giác thử nghiệm cương thi, không hề để sự an nguy của Quý Từ vào mắt.

Nếu cương thi không dừng lại, Quý Từ rất có thể sẽ chết tại chỗ.

Thật không ngờ cương thi này còn trọng tình trọng nghĩa hơn y.

Tần Giác cụp mắt, miệng phun ra máu tươi.

Y đích thật là người bạc tình quả nghĩa, Quý Từ đối xử với y không tệ, cũng giúp y rất nhiều.

Trong mắt Tần Giác, y có thể bảo vệ Quý Từ đàng hoàng, nhưng sống chết trước mắt, y tuyệt đối không từ bỏ sinh mệnh của mình để cơ hội sống sót cho Quý Từ cơ hội.

Cũng không biết đại sư huynh lương thiện đến buồn cười của mình sau khi ý thức được chuyện ấy, sẽ nhìn y thế nào.

Tần Giác nhếch môi, nụ cười có chút châm chọc.

Ngay tại thời điểm y nghĩ như vậy, bên môi bỗng nhiên lạnh lạnh.

Tần Giác sửng sốt, y nhìn qua, đã thấy Quý Từ cầm khăn lụa, cau mày giúp y lau vết máu trên khóe môi.

Thanh niên ở sơn động lâu như vậy, tóc tai gọn gàng, khuôn mặt sạch sẽ, giờ phút này tràn đầy vẻ lo lắng.

Trong mắt Tần Giác, đôi môi màu nhạt mở ra rồi khép lại: "Không phải đệ có kiếm sao? Hắn đánh đệ đệ không đỡ có phải bị ngốc không?!"

Trong lúc nói chuyện, sức lực lau lớn hơn một chút.

Tần Giác sửng sốt, y mím chặt môi, không biết nghĩ tới gì, ngước mắt lên nhìn chằm chằm Quý Từ.

nhìn lâu quá, Quý Từ liền mắng: "Đệ còn có mặt mũi trừng ta?"

"Đệ nói coi tuổi đệ còn nhỏ như thế hỏa khí lớn như vậy đâu ra? Vừa tới liền cầm kiếm đâm người, các ngươi đánh nhau trách ai?"

Ánh mắt Tần Giác có chút phức tạp, môi giật giật, trả lời theo bản năng: "Huynh..."

Huynh không có lương tâm à?

Kết quả còn chưa dứt lời, đã bị Quý Từ phẫn nộ cắt đứt.

Cậu ném khăn lên mặt Tần Giác, mắng: "Sao các ngươi đánh nhau còn trách ta?"

Tần Giác: "......"

Ngực y phập phồng kịch liệt, thiếu niên môi tái nhợt, đáy mắt lạnh như băng, vẻ mặt hơi tức giận.

Tần Giác mắng cậu: "Đồ ngốc!"

Quý Từ cũng càng tức giận hơn: "Đệ mắng ai! Tần Giác hôm nay đệ có chuyện gì vậy?!"

Tần Giác nhắm mắt lại, không muốn để ý đến cậu nữa.

Quý Từ tức giận không chịu được: "Đau chết đệ đi!

Cương thi bên cạnh cũng phẫn nộ bất thường, trong miệng không ngừng phát ra tiếng "grừ grừ", móng vuốt rục rịch, mắt nhìn chằm chằm Tần Giác, giống như không thể chờ đợi được muốn cho Tần Giác ăn đòn một chút.

Sau khi Quý Từ thấy trong lòng phiền không chịu được, mắng: "Làm gì? Thu móng vuốt của ngươi lại!"

Cương thi khựng lại, hắn còn nhớ rõ không được phép gào vào mặt Quý Từ, vì thế quay đầu sang chỗ khác gào một tiếng, lại nổi giận đùng đùng nhìn về phía Quý Từ.

Giống như đang chỉ trích cậu không biết lòng tốt của người...... à lòng tốt của thi.

Quý Từ không muốn để ý đến hắn, một người một xác ai cậu cũng không muốn để ý.

Trong sơn động yên tĩnh không chịu được, chỉ có âm thanh cương thi điên cuồng bất lực và âm thanh hắn điên cuồng đập vào vách núi.

Bởi vì Quý Từ không cho phép hắn động vào nhân loại đột nhiên xông tới kia.

Cương thi rất tức giận, không rõ nhân loại mình nuôi vì sao phải che chở cho tên xấu xa kia.

Rõ ràng tên xấu xa kia lúc trước còn muốn mượn tay hắn gϊếŧ chết nhân loại.

Nhưng cương thi không biết nói, cương thi không có cách nào nói những thứ này cho Quý Từ.

Tần Giác mở to mắt, nhìn cương thi điên cuồng cào tường, cảm thấy chỉ sợ cương thi này còn có lương tâm hơn Quý Từ.

Vết thương trên người lại bắt đầu chảy máu.

Tần Giác ho khan vài tiếng, y giơ tay lên muốn lau máu bên môi mình, nhưng còn chưa kịp động tay, bên môi lại lạnh lạnh.

Quý Từ không biết lúc nào tới gần, khuôn mặt lạnh lùng xử lý vết thương cho y.

Đầu tiên là lau sạch vết máu, tiếp theo là dùng vải rách băng bó cho Tần Giác.

Tần Giác yên lặng nhìn cậu, mím môi, lại mắng: "Ngốc nghếch."

"Bạch!"

Mặt Tần Giác bị khăn lau hung hăng quất một cái, để lại một dấu đỏ.

Y rũ mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng.
« Chương TrướcChương Tiếp »