Chương 10: Tiểu phu lang hiền lành dậy sớm nấu cơm

Cả người Quý Từ cứng đờ.

Trong đầu hắn không khỏi nhớ lại cảnh tượng trong sách vừa rồi, cổ họng nổi lên một cảm giác buồn nôn.

"... Không có gì." Quý Từ cười, nhìn như bình thường, ân cần giao hộp cơm cho Thanh Ngọc, nói, "Trưởng lão, đây là gà quay ta đáp ứng đưa cho ngài, nhân dịp còn nóng ngài mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất."

Thanh Ngọc chứa ý cười nhạt, ánh mắt dừng ở trên hộp cơm, có chút ngoài dự kiến: "Gà quay? Ngươi đúng sự đưa tới cho ta."

"Coi như là quà đáp lễ trưởng lão ạ.

Quý Từ hoạt bát, âm cuối luôn không tự chủ mà lên cao, làm người khác cảm thấy hắn như không lúc nào là không vui vẻ.

Thấy Thanh Ngọc trưởng lão lấy gà quay, Quý Từ thả lỏng tinh thần, nói: "Được rồi, ta tới cũng chỉ để đưa gà quay thôi, Thanh Ngọc trưởng lão, ta đi trước nhé."

Nói xong, Quý Từ muốn chạy ra ngoài.

Thanh Ngọc lại gọi hắn lại: "Khoan đã."

Quý Từ dừng bước: "Thanh Ngọc trưởng lão còn có chuyện gì sao?"

Đôi mắt đen như mực của Thanh Ngọc nhìn hắn chằm chằm.

Y bào trắng noãn của đối phương không nhiễm một hạt bụi, ngón tay thon dài trắng trẻo, giọng nói như ngọc thạch va nhau: "Lò luyện đan này của ta, Quý tiểu hữu đã chạm vào rồi à?"

Yết hầu Quý Từ giật giật, sau đó tự nhiên cười nói: "Cái này a, Thanh Ngọc trưởng lão ngài thật lớn gan, trước khi ra ngoài cũng không gọi người trông, nếu ta không ở đây, lò luyện đan này có thể sẽ bốc lửa lớn rồi."

Nghe thấy lời này, ánh mắt Thanh Ngọc giật giật: "Là như vậy sao?"

Quý Từ: "Cũng không sao, ngài không biết lúc ấy lửa kia bao nhiêu đâu, lại không ai trông, phỏng chừng cả tòa tháp này đều có thể bốc cháy!"

Thanh niên trước mặt tướng mạo tuấn tú, khóe môi cong lên, đôi mắt sáng ngời, ngữ khí nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Thật sự không giống giả vờ.

Thanh Ngọc khẽ nhíu mày, giọng nói nhu hòa: "Đúng là ta sơ suất, hôm nay đa tạ Quý tiểu hữu."

Quý Từ cười phất tay: "Việc nhỏ thôi."

"Vậy Thanh Ngọc trưởng lão, ta đi trước đây?"

Thanh Ngọc khẽ gật đầu, Quý Từ liền rời đi.

Thật lâu sau, ánh mắt của nam nhân lạnh nhạt nhìn về phía lò luyện đan, không nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt kia, trực tiếp dùng tay lấy sách giấu ở trong ra.

...... Vẫn chưa đủ bảo đảm.

Sau khi trở lại sân, Quý Từ lập tức chạy đến bên cạnh Tần Giác luyện kiếm, hô: "Tiểu sư đệ!"

Tay cầm kiếm của Tần Giác dừng lại, sau đó như không có việc gì tiếp tục vung kiếm.

Kiếm chiêu ác liệt, kiếm khí sắc bén, chứa sát ý.

Quý Từ thấy y đang bận, liền ngồi bên cạnh chờ.

Thiếu niên luyện kiếm cách đó không xa điệu bộ cực kỳ nghiêm túc, nhìn thấy được, trình độ kiếm thuật của y vô cùng cao thâm.

Thiên tư thông minh như thế, tương lai nếu không thể leo lêи đỉиɦ Tu Tiên giới, chắc chắn sẽ là một cái hố trong lòng tiểu sư đệ.

Càng nghĩ, Quý Từ lại càng khó chịu.

Mẹ nó cái gì nà văn cẩu huyết cưỡng chế, tiền đồ tốt đẹp của tiểu sư đệ tuyệt đối không thể hủy ở trong tay những người đó!

"Tóm lại, Thanh Ngọc trưởng lão không phải người tốt, những trưởng lão khác thì sao?"

Hệ thống thành thật báo cáo: "Nếu như nhất định phải nói, đại khái là trừ nhân vật chính, những người khác đều không phải người tốt."

Quý Từ hiểu rồi, ánh mắt càng thêm kiên định.

Qua tầm nửa canh giờ, Tần Giác rốt cục cũng ngừng lại.

Y đứng tại chỗ một hồi, nghiêng đầu nhìn thấy sư huynh trên danh nghĩa của y còn ngồi trên ghế đá, trông mong nhìn về bên này.

Đoán chừng là không được chú ý, không biết y có thể tiếp tục luyện tiếp không, mới không lập tức đi lại.

Ngược lại là một tên ngốc.

Nghĩ vậy, Tần Giác liền thu kiếm vào vỏ, đi về phía Quý Từ.

Sau khi tiểu sư đệ đã luyện kiếm xong, ánh mắt Quý Từ lập tức sáng lên.

Ánh mắt Tần Giác bình tĩnh: "Có chuyện gì sao?"

Quý Từ nhìn y, thiếu niên trước mặt dáng người cao ngất, giống như là một gốc cây trúc đang khỏe mạnh sinh trưởng, mang theo ngạo khí nhè nhẹ.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc: "Tiểu sư đệ, ngươi đối với trưởng lão và chưởng môn... có suy nghĩ gì?"

Nghe thấy lời này, Tần Giác nhướng mắt.

Y cao hứng nhìn về phía Quý Từ, trong mắt tràn đầy thâm ý.

Y nở nụ cười, hỏi: "Sư huynh sao đột nhiên nhớ tới lại hỏi cái này?"

Quý Từ không đáp, chỉ thúc giục: "Ta chỉ hỏi thôi, đệ nói mau đi."

Thấy vẻ mặt vội vàng của thanh niên, Tần Giác liền thu lại nụ cười, bình thản nói: "Không có cảm giác gì."

Tóm lại là một đám rác rưởi, sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới kiếm của y mà thôi.

"Thật sao? "Quý Từ truy vấn.

Tần Giác nhìn hắn: "Thật."

Nhận được những lời này, Quý Từ giống như là buông xuống tâm sự gì, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Tần Giác bình tĩnh quan sát vẻ mặt hắn: "Sư huynh có vẻ rất quan tâm đến tình cảm của ta."

"Ta đương nhiên quan tâm, "Quý Từ tùy tiện nói, "Ta không thể trông chừng đệ à, đệ là cải trắng nạm vàng."

Nghe nói như thế, Tần Giác khựng lại, ánh mắt phức tạp: "... là cải trắng nạm vàng?"

"Huynh lại học được từ này ở đâu vậy?"

Vì sao sư huynh của y nói chuyện, luôn cổ quái như thế.

Quý Từ trìu mến nhìn y: "Cũng không sai, đệ không phải là cải trắng nạm vàng mọi người đều muốn có sao?"

Tần Giác: "......"

Quý Từ còn đang nói: "Rất trân quý rất ngọt, cắn một miếng giòn tan..."

Tần Giác không muốn nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, lạnh lùng nói: "Được rồi, câm miệng. Chúng ta về thôi."

Quý Từ cười hì hì nói tốt, thuận tay nhặt chút cành cây dưới gốc trở về, vứt sang cạnh bếp dùng để làm củi đốt."

"Tiểu sư đệ, đêm nay đệ muốn ăn gì?"

Giọng Tần Giác lạnh lẽo: "Cải trắng xào."

Quý Từ cười to: "Ha ha ha ha ha ha đệ là thật thù dai a!"

"Nhưng nếu đệ muốn ăn, cũng không phải là không thể làm."

"......"

"Sao không nói nữa? Cải trắng xào có muốn cho ớt không?"

"...... Câm miệng."

Không quá mấy ngày, Thanh Ngọc liền cầm đan dược mới luyện gõ cửa viện Tần Giác.

Quý Từ dậy khá sớm, vì hắn phải nhóm lửa nấu cơm trước.

Nghe thấy tiếng động này, hắn lập tức lau tay, chạy đến trước cửa viện mở cửa.

Thấy là Thanh Ngọc, liền ngẩn người, sau đó mím môi nở nụ cười, nói: "Thanh Ngọc trưởng lão, hôm nay sao ngài lại tới đây?"

"Lại đây đưa thuốc," Giọng nói Thanh Ngọc nhu hòa, hỏi tiếp, "Tiểu Giác đâu, còn chưa tỉnh sao?"

Ngoài miệng hắn ta hỏi Tần Giác, mắt lại nhìn chằm chằm Quý Từ không rời.

Thanh niên trước mặt vừa rồi hẳn là đang bận rộn, trên tay còn có chút bụi bếp chưa kịp lau sạch, tóc tùy ý buộc, khuôn mặt ngược lại rất trắng, tuấn tú, hiện giờ nhìn giống một tiểu phu lang hiền lành dậy sớm nấu cơm cho vợ.

Quý Từ cũng không nhận ra được ánh mắt của đối phương, hắn nghiêng người, thuận cho Thanh Ngọc có thể đi vào. Nói: "Tiểu sư đệ cũng dậy rồi, nhưng bây giờ đang luyện kiếm ở hậu viện."

Nói xong, hắn dừng một chút, bình tĩnh nói: "Tiểu sư đệ hiện tại rất bận rộn, Thanh Ngọc trưởng lão ngài có gì muốn đưa, ta thay mặt chuyển cho?"

Thanh Ngọc liếc hắn một cái, cười nói: "Không sao, đã đến rồi, phải gặp người mới được."

Quý Từ biết mình không ngăn được hắn ta, đành phải thôi.

Hắn vừa định trở lại vào bếp, tay đã bị Thanh Ngọc kéo lại.

Giọng nói đối phương vẫn ôn hòa, nhưng lực đạo lại không cho cự tuyệt: "Quý tiểu hữu, thuốc ta đưa cho ngươi không bôi sao?"

"Nếu như bôi, tính tới giờ, vết thương này cũng nên lành rồi."