Chương 5

Trầm Liên nhận được mệnh lệnh, mũi chân điểm nhẹ, thân người nhanh nhẹn hạ xuống giữa Mộ Ninh và gia phó của Tiết gia.

Tay nâng kiếm lên rồi hạ xuống, chỉ là công phu trong chớp mắt, những gia phó đó đều ngã xuống đất.

Từ sau khi Tê Châu quy thuận Bắc Hoài thì bá tánh an cư lạc nghiệp, ít có người động võ, trường hợp như vậy có thể nói là hiếm gặp.

Lập tức có người vây xem nhịn không được mà hô lên “Hay”.

Tiết Châu Nhi nhanh chóng liếc mắt qua, bá tính xem kịch lập tức im miệng.

Vị Tiết tiểu thư này bá đạo, bọn họ đều đã được mở mang rồi, không nên đắc tội nàng ta.

Tiết Châu Nhi lại trừng mắt nhìn Yến Cảnh.

Vừa rồi nàng ta liền chú ý tới, đây là người đã làm nhục nàng ta vào hôm qua.

Thù hôm qua, hận hôm nay, tất cả chồng lên nhau khiến cho cơn giận của nàng ta không thể ngăn được nữa.

“Đồ chó! Hôm qua buông tha ngươi, ngươi liền thực sự cho là bổn tiểu thư dễ khi dễ sao? Ngươi biết ta là ai không? Cha ta là Trường sử Tê Châu, ngươi cũng dám đυ.ng đến ta – người của Tiết phủ, chán sống rồi!”

Mộ Ninh sửng sốt.

Vốn tưởng là người phía sau đang giúp nàng, nhưng hoá ra là giữa hắn và Tiết Châu Nhi cũng có xích mích với nhau.

Bản lĩnh gây thù chuốc oán của Tiết Châu Nhi thật đúng là khiến người ta kinh ngạc cảm thán.

Hơn nữa theo nàng suy đoán, bình thường Tiết Châu Nhi nhất định rất ít xem thoại bản.

Nếu không nàng ta sẽ không thể không hiểu được, mấy câu nói ngắn ngủi của nàng ta vừa rồi, chữ nào cũng chọc đúng chỗ hiểm.

Trên cơ bản, loại từ này vừa nói ra khỏi miệng là cũng đã có thể đoán được vận mệnh lúc sau.

Nhưng sự tình vẫn chưa phát triển dựa theo những gì mà Mộ Ninh đoán trước.

Công tử phía sau nàng nghe Tiết Châu Nhi nói xong thì tựa bừng tỉnh nói: “Thì ra là con gái của nhà Trường sử.”

Tiết Châu Nhi thẳng lưng: “Không sai, nếu ngươi thức thời thì nhanh dập đầu nhận sai với bổn tiểu thư! Bổn tiểu thư vui thì sẽ tha cho ngươi, giữ lại cái mạng chó của ngươi!”

“Vậy sao?” Thiếu niên công tử khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười của hắn nhẹ nhàng khoan khoái dễ nghe, nghe cứ như đang lâm vào cảnh xuân dạt dào khiến tâm người ta gợn sóng.

Nhưng nghe xong câu nói ngay sau đó của hắn thì lại khiến người ta phảng phất như rơi vào hồ băng, cơn lạnh chạy dọc trên sống lưng.

Hắn nói: “Nếu đã như vậy, thế cứ đánh tới khi nào Tiết tiểu thư tha thứ thì mới thôi.”

Phương thức cầu được tha thứ như vậy, cứ như là đang nói ra một cái gì đó rất trong sạch, thoát tục.

Tiết Châu Nhi không nghĩ tới lại đυ.ng phải người khó đối phó.

Một bên túm Hồng Nhuỵ ra trước người, ngăn trở Trầm Liên đang đi về hướng các nàng, một bên chạy vào trong đám người.

Nhưng các bá tánh vừa rồi còn đang vây xem, lúc này lại như không thấy gì cả, một đám đứng ở tại chỗ, làm thành một bức tường, chẳng cử động chút nào.

Tiết Châu Nhi không chạy ra được, chỉ có thể cầu cứu người xung quanh.

Mà phần cầu cứu này vẫn là vênh mặt hất hàm sai khiến như trước đây: “Các ngươi nhanh đi tìm Trường sử đến cho ta, nhanh đi!”

Nhóm quần chúng vẫn thờ ơ như cũ.

Trước kia tạo nghiệt, hôm nay cuối cùng bị quả báo.

Tiết Châu Nhi thấy Hồng Nhuỵ đã bị đánh ngất, Trầm Liên gần trong gang tấc.

Vào khoảnh khắc tính mạng sắp tận, nàng ta cũng bất chấp tôn nghiêm hay không tôn nghiêm, hai chân mềm nhũn, muốn xin tha.

“Đừng, không……”