Chương 1

Viên Ký là cửa hàng trang phục lớn nhất ở Tê Châu.

Có thể nổi bật tại một phương châu như vậy, đương nhiên là chưởng quầy của Viên Ký phải khôn khéo hơn người.

Lúc này vị Viên chưởng quầy khôn khéo này đang đau khổ chờ ở phía sau cửa.

Đôi mắt hẹp của gã ẩn dưới lớp da thịt dày, trước kia đôi mắt này luôn tính kế, bây giờ lại tràn đầy chờ mong và nôn nóng.

Mãi đến khi nhìn thấy mấy bóng dáng đi qua chỗ rẽ, gã mở to hai mắt, vui vẻ nói: “Mộ cô nương, cuối cùng ta cũng chờ được cô!”

Vừa dứt câu, gã chạy tới, bày ra dáng chạy mạnh mẽ, linh hoạt nhất kể từ khi sinh ra tới giờ.

Nếu không có lúc cuối suýt té ngã thì nói không chừng còn có thể đổi lấy vài cái vỗ tay.

Thiếu nữ đi đầu kịp thời đỡ gã.

Tầm mắt Viên chưởng quầy nhìn về phía trước theo cánh tay mảnh khảnh của nàng ấy, rồi dừng trên gương mặt không trang điểm phấn son.

Đôi môi thiếu nữ không tô son nhưng lại hồng như hoa mai mùa đông, hai má chưa đánh phấn lại như ngọc thắng tuyết, trán ve mày ngài, má lúm đồng tiền nhạt, hệt như dung nhan của tiên tử xuất trần.

Chỉ tiếc là vị tiên tử rơi xuống phàm trần này cũng không thể không vì kế sinh nhai mà bôn ba một phen.

Sau khi thấy Viên chưởng quầy đã đứng vững, Mộ Ninh phân phó nha hoàn: “Tích Lan, đưa đồ cho Viên chưởng quầy.”

Nàng mở lời, giọng nàng mềm nhẹ như gió xuân thoảng qua tai.

Tích Lan dạ một tiếng, cầm mấy tấm giấy đã được cuộn chung với nhau đưa cho Viên chưởng quầy.

Viên chưởng quầy gấp không chờ nổi mà mở ra xem.

Sau vài âm thanh lật giấy soàn soạt, mặt gã lộ vẻ kích động, thịt trên mặt run run như có túi nước.

“Thảo nào lần này lại mất đến hai tháng để chỉnh sửa, mẫu xiêm y mà Mộ cô nương vẽ lần này nhất định có thể kiếm được một khoản tiền lớn.”

Tích Lan cảm thấy bất mãn với cách nói của gã: “Bút tích của tiểu thư nhà ta có khi nào khiến Viên chưởng quầy không kiếm được tiền?”

Bình thường Viên chưởng quầy cũng không phải hạng người dễ đối phó, nhưng khi bị một nha hoàn nhưu Tích Lan nói thì gã cũng không tức giận hay nổi nóng gì cả.

“Tích Lan cô nương nói đúng, Mộ cô nương vẫn luôn là cây rụng tiền của ta.”

Hai năm trước, Mộ Ninh mười bốn tuổi đi vào cửa hàng.

Nhìn thấy Viên chưởng quầy, nàng đi thẳng vào vấn đề: “Trong ba tháng, ta sẽ giúp ông tăng gấp đôi* lợi nhuận.”

(*bản gốc là gấp năm thành(50%) nhưng editor sửa lại cho phù hợp)

Dáng người nhỏ xinh như vậy, giọng nói mềm mại, nhưng lại hoà với khí chất hùng hồn.

Ấn tượng đầu tạo cho người ta cảm giác tương phản quá lớn, thế nên Viên chưởng quầy vốn đã nhìn qua nhiều người cũng cảm thấy sửng sốt.

Mộ Ninh nhân lúc gã lên tiếng, nàng đặt hai tấm giấy vẽ mẫu xiêm y ra trước mặt gã.

“Chưởng quầy có thể dựa vào cái này và làm ra vài bộ thử trước, nếu bán được, vậy sau này ta sẽ vẽ mẫu xiêm y cho ông. Chỉ là mẫu xiêm y mà ta vẽ nhất định phải dùng vải dệt do nhà ta làm ra, về phần xiêm y được bán ra, ta muốn lấy hai phần lợi nhuận.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Viên lão bản thấy có người bàn chuyện làm ăn với gã như vậy.

Gã bị khơi dậy hứng thú, nhìn cô nương mảnh mai này, gã ôm tâm tình vui đùa hỏi: “Vậy nếu không bán được thì sao?”

Mộ Ninh trả lời rất dứt khoát: “Chuyện này không có khả năng.”

Có lẽ là thấy diện mạo tiểu cô nương này thanh tú, ngày đó khách hàng lại ít, Viên chưởng quầy hiếm khi có kiên nhẫn.

Gã cúi đầu nhìn vào tấm giấy, chỉ mới nhìn vài lần, gã liền quyết định.

“Được, vậy ta cho cô nương một cơ hội.”

Và chính lần cơ hội đó đã giúp Viên Ký nhanh chóng trở thành cửa hàng trang phục lớn nhất Tê Châu.

Sau khi nhớ lại, Viên chưởng quầy có chút tò mò: “Hai năm trước lúc Mộ cô nương đến tìm ta, vì sao cô nương lại chắc chắn như vậy?”

Mộ Ninh giữ kín như bưng mà cười cười, kín đến cao thâm khó dò.

Suy cho cùng cũng là một người thông minh biết làm ăn, thấy Mộ Ninh im thin thít không nói không đáp nên Viên chưởng quầy liền hiểu được tâm tư của nàng.

Gã lập tức bỏ qua vấn đề này, sau đó trò chuyện vài câu, gọi người tới đón ba xe vải dệt rồi đưa tiền vải dệt cùng với tiền chia phần mỗi tháng cho nàng.

Mộ Ninh nhận tiền rồi rời đi.

Đợi đến khi Viên chưởng quầy không còn nhìn thấy bóng dáng của cả hai, Tích Lan mới hỏi: “Tiểu thư, nô tỳ cũng muốn biết, lúc trước người nắm chắc chỗ nào?”

Mộ Ninh cười thản nhiên: “Ta chỉ khiến hắn cảm thấy ta rất nắm chắc mà thôi.”

Mộ Ninh nói đến đây, tự đáy lòng nàng cảm tạ mẫu thân vì đã sinh ra nàng mang một vẻ ngoài vô hại như vậy.

Dù là Viên chưởng quầy đã nhìn qua vô số người thì cũng không nhìn ra năm đó chẳng qua là nàng đang phô trương thanh thế mà thôi.

Năm đó điều duy nhất mà nàng nắm chắc chỉ có mỗi sự hiểu biết về Tê Châu.

Ban đầu Tê Châu lãnh thổ nước khác, bị Quý tướng quân của Bắc Hoài đánh hạ, vì thu về chưa được mấy năm nên cách ăn mặc, quần áo và trang điểm vẫn còn dấu vết của cố đô.

Quan viên bản địa vì muốn nhanh chóng dung nhập vào triều đình Bắc Hoài nên từ cách ăn mặc ngủ nghỉ, lời nói và việc làm, mọi thứ đều làm giống theo Bắc Hoài, trong đó tôn sùng nhất chính là những thứ phổ biến ở kinh thành.

Chỉ là Tê Châu ở rất xa kinh thành Sơn Dao, hiểu biết có hạn, ít có người ở kinh thành đến đây, bọn họ cũng chỉ học được sơ sơ.

Mà Mộ Ninh chính một trong số ít người từ kinh thành đi đường xa mà đến.

Vả lại vì liên quan với gia đình nên nàng quen thuộc nhất chính là cẩm y thế gia, ngay cả cửa son cung đình mà quý nhân yêu thích, nàng cũng biết chính xác được bảy tám phần.

Bởi vậy, mẫu xiêm y mà Mộ Ninh vẽ được mang lên hai chữ “Kinh thành”, chỉ nhẹ nhàng như thế thôi là đã khiến quan viên Tê Châu cùng với người giàu có ở đây móc hầu bao ra.

Hơn nữa hai chữ “Hậu cung” cũng khiến gia quyến nhà bọn họ chia nhau đoạt lấy.

Dù là giá cao thì bọn họ cũng đổ xô vào.