Từ góc độ Ôn Trĩ, Tư Minh Trầm quỳ một chân trên đất, tư thế như đang cầu hôn.
Ôn Trĩ buông thõng mắt, lông mi ướŧ áŧ bất an run run.
Lát sau, y đặt tay lên lòng bàn tay Tư Minh Trầm, trong lòng thầm nói "Em đồng ý gả cho anh."
Ôn Trĩ hớn hở ra mặt, Tư Minh Trầm phát hiện tâm tình cậu chuyển biến.
Xúc cảm trên tay lạnh buốt, lúc này y mới phát hiện Ôn Trĩ chỉ mặc áo choàng tắm mỏng manh, trong phòng ngủ còn được, nhưng nhiệt độ ở phòng khách hơi thấp.
Khoác áo khoác của mình lên vai Ôn Trĩ, Tư Minh Trầm đứng dậy định giúp Ôn Trĩ nhặt đôi dép rơi bên cửa sổ về, nháy mắt bị ôm từ sau lưng.
Ôn Trĩ dán mặt lên lưng y, khẽ hỏi: "Anh làm gì đi."
Giọng Tư Minh Trầm hơi khàn: "Tôi giúp em lấy dép."
Lúc này Ôn Trĩ mới phát hiện tội chứng của mình bên cạnh cửa sổ. Cậu buông mắt, ý đồ dùng câu nói đùa che giấu: "Em muốn về ngủ, anh cõng em đi."
Tư Minh Trầm cúi đầu, phát hiện bất tri bất giác Ôn Trĩ đã tựa đầu vào hõm vai y, nâng đôi mắt sáng ngời nhìn y.
Tâm thần Tư Minh Trầm khẽ động, bàn tay vô thức rơi vào băng vải trên đầu Ôn Trĩ khẽ khàng vuốt ve.
Ôn Trĩ được đáp lại, đôi mắt đầy nước mắt hiện lên ý cười.
Tư Minh Trầm thu lại đội mắt ôn nhu, nhẹ nhàng ngồi xuống: "Lên đi."
Ôn Trĩ nhào qua: "Cảm ơn chồng."
Cứ vậy, Tư Minh Trầm cõng Ôn Trĩ, bước từng bước lên cầu thang xoay tròn đi lên tầng bốn.
Cái thang này y đã đi qua hơn mọt ngàn ngày đêm, nhưng hôm nay thấy quá lưu luyến quá.
Trở lại phòng ngủ chính, Ôn Trĩ óc áo khoác lên móc áo, sau đó nằm trên giường nhìn chằm chằm Tư Minh Trầm: "Anh muốn nghỉ ngơi sao?"
Tư Minh Trầm tháo cà vạt: "Em ngủ trước đi."
Ôn Trĩ không tình nguyện lăn lộn trên giường, vừa đúng lộ ra hai cái đùi trắng thẳng tắp.
"Em muốn chờ anh."
Tư Minh Trầm liếc mắt: "Không đi Bắc Mĩ nên trước mắt tôi tương đối nhiều việc, cho nên em ngủ trước đi."
Lý do nà, Ôn Trĩ tạm thời có thể chấp nhận.
Chờ Tư Minh Trầm cầm áo choàng đi vào phòng tắm rồi, cậu lặng lẽ đứng dậy, bồi hồi ngoài cửa sổ.
Phòng tắm là chất liệu pha lê đánh bóng, chỉ có thể thấy bóng người bên trong, rõ hơn là không thấy.
Dáng người Tư Minh Trầm rất tốt, dựa vào bóng dáng như ẩn như hiện có thể nhìn ra một chút.
Ôn Trĩ cạy khe cửa, nhìn lén không được, chỉ có thể trộm nhìn xuyên qua kính mờ.
Cậu hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đến đây là chồng cậu đã ở chung sớm chiều bốn năm, cũng yên tâm thoải mái.
Cậu thừa nhận, cậu là tiểu hoa si. Người đẹp trai như vậy mà bị cậu lừa kết hôn, đây là vận may gì đây?
Ôn Trĩ kìm nén tâm tình kích động, tiếp tục cạy khe cửa, tiếp tục nhìn lén.
Nước nóng rơi xuống từ đỉnh đầu, Tư Minh Trầm đứng dưới vòi hoa sen đối diện cửa phòng tắm.
Nhất cử nhất động của Ôn Trĩ bên ngoài đều vô cùng rõ ràng.
Tư Minh Trầm bất đắc dĩ cười khẽ, kết hôn bốn năm cũng không thấy Ôn Trĩ nhiệt tình nhưv ậy, mỗi lần đều vào thời gian nộp thuế quy định, giống như hoàn thành nhiệm vụ, không có chút tình cảm.
Tiếng nước dừng lại, Ôn Trĩ còn đang nhìn quanh, lúc này cửa phóng tắm đột nhiên mở ra. L*иg ngực gầy nhưng hữu lực đạp vào mắt cậu.
"Nhìn gì đấy." Ôn Trĩ còn chưa kịp đếm xem Tư Minh Trầm có mấy múi, Tư Minh Trầm đã chậm rãi buộc đai lưng.
Ôn Trĩ nhìn trái nhìn phải: "Ngắm sao."
Tư Minh Trầm: "Trong phòng tắm có sao?"
Ôn Trĩ: "Trong mắt anh có."
Lời thổ lộ tâm tình vội vàng không kịp chuẩn bị.
Tư Minh Trầm hỏi: "Sao còn chưa ngủ."
Ôn Trĩ nháy mắt máy cái: "Nhớ anh đến hoảng."
Lúc này, Ôn Trĩ giống như nghe được tiếng Tư Minh Trầm cười khẽ, nhanh chóng ngẩng đầu. Nhưng cậu lại phát hiện, Tư Minh Trầm vẫn là dáng vẻ không dính khói lửa nhân gian như cũ.
"Ngủ đi, tôi làm việc rất muộn."
Ôn Trĩ nhu thuận giống như chú chim nhỏ: "Được rồi."
Tư Minh Trầm đi đến cửa phòng, quay đầu phát hiện Ôn Trĩ vẫn đứng tại chỗ nhìn y.
Bàn tay đặt trên lan can, y ôn nhu nói: "Nhanh đi ngủ đi."
Ôn Trĩ nhíu mày: "Không thấy con bí đao anh tặng em, em không ngủ được."
Một sợi lông vũ thoáng cọ qua tim Tư Minh Trầm. Y bất ngờ hỏi: "Mỗi ngày em đều ôm nó đi ngủ sao?"
Ôn Trĩ gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng nếu có anh ở bên, em cũng không cần ôm nó."
Tư Minh Trầm nắm chặt chốt cửa, khẽ nói: "Ngày mai tôi tìm giúp em, đêm nay ngủ trước đi."
Ôn Trĩ: "Vâng."
Trở lại thư phòng, Tư Minh Trầm ngồi thừ trước máy tính, vẫn chưa làm việc.
Y nhớ tới con rối bí đao kia, trước khi đi Ôn Trĩ cũng ôm trong ngực.
Đây là năm lớp mười hai, y đưa Ôn Trĩ đi sân chơi, tốn 56 tệ mới bắt được cho Ôn Trĩ.
Lúc ấy y không có kinh nghiệm, Ôn Trĩ cũng là lần đầu tiên chơi, thấy Ôn Trĩ sắp tức đến bốc khói, Tư Minh Trầm rốt cuộc cũng bắt được con rối to nhất cho cậu.
Lúc ấy Ôn Trĩ rất vui vẻ, ôm con rối vây quanh y gọi anh ơi.
Sau đó y mới biết sở dĩ Ôn Trĩ muốn con bí đao xấu xí kia là vì đánh cược với bạn cùng bàn, nói khoác rằng kĩ thuật của cậu rất tốt, thế nên muốn ôm con rối lớn nhất về nhà.
Khoé miệng Tư Minh Trầm nhếch lên, nhớ lại cuộc sống bọn họ lúc cấp ba.
Sau khi Ôn Trĩ mất trí nhớ thì giống y như khi đó.
Giống như kéo y cùng trở về thời cao trung vậy.
Trong trí nhớ bỗng hiện ra khuôn mặt Tang Kỳ, vẻ mặt Tư Minh Trầm dần lạnh xuống, ngón tay giữa hai ngón tay dần tàn.
Nửa học kì sau lớp mười hai, y ra nước ngoài học, từ đó không còn liên lạc với Ôn Trĩ. Nhưng y và Tang Kỳ là họ hàng, thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện.
Năm đại học thứ ba y có gặp Tang Kỳ một lần. Lúc ấy Tang Kỳ vì Ôn Trĩ ở lại học tại đại học Thanh Hoa trong nước.
Y thăm dò tình huống của Ôn Trĩ, Tang Kỳ cười đến hạnh phúc, nói hai người dự định tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.
Y không hỏi nữa, chỉ nói câu chúc phúc.
Chuông điện thoại chợt reo, bên trên hiển thị cái tên Tang Kỳ.
Y không do dự nghe máy: "A lô."
Tang Kỳ nói: "Minh Trầm, anh vừa về nước, có rảnh tụ họp một chút."
Tư Minh Trầm lạnh nhạt: "Ừ."
Tang Kỳ cười khẽ: "Gần đây Ôn Trĩ đang làm gì? Hôm nay anh gửi tin nhắn cho em ấy đến giờ vẫn chưa trả lời. Lúc chúng ta tụ họp, em dẫn theo em ấy cùng tới đi."
Tư Minh Trầm: "Em ấy bị thương, tạm thời cần tĩnh dưỡng, có lẽ chưa kịp trả lời anh."
Tang Kỳ vội vàng hỏi: "Em ấy thế nào rồi? Bị thương ở đâu?"
Tư Minh Trầm: "Đầu."
Tang Kỳ: "Ở bệnh viện nào? Ngày mai anh qua thăm em ấy."
Lần này Tư Minh Trầm trầm mặc một lát.
Tư Minh Trầm: "Chờ em ấy tốt hơn một chút đi, tạm thời đừng quấy rầy cậu ấy.
Đã nói đến vậy, Tang Kỳ cũng không nhắc lại chuyện gặp mặt.
" Vậy khi nào em có thời gian, nhắc Tiểu Trĩ gọi điện cho anh, anh rất lo lắng. "
" Ừ, biết. "
Cúp điện thoại, Tư Minh Trầm ném mẩu thuốc lá trên gạt tàn thuốc, không còn tâm trạng làm việc."
Bây giờ là mười một giờ tối, có lẽ Ôn Trĩ đã ngủ rồi.
Y nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, phát hiện Ôn Trĩ vẫn là tướng ngủ đó, hất chăn lên giống như đứa trẻ.
Thay Ôn Trĩ đắp kín chăn, y nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ. Xem như y ích kỉ một lần, không muốn để Ôn Trĩ gặp Tang Kỳ.
Hành động này có lẽ hơi hèn hạ, nhưng y thừa nhận, y sợ Ôn Trĩ vừa gặp Tang Kỳ sẽ nhớ lại chuyện cũ.
Nếu ông trời đã cho y cơ hội, y hi vọng từ đây trong trí nhớ của Ôn Trĩ chỉ có mình y.
Trước y không biết chuyện Ôn Trĩ ly hôn có liên quan đến Tang Kỳ không, nhưng bây giờ có thể chắc chắn chuyện Tang Kỳ không biết y và Ôn Trĩ đã kí thỏa thuận ly hôn.
Nửa tiếng sau, tiếng động cơ biến mất trong sân.
Sáng sớm Ôn Trĩ tỉnh lại, phát hiện con rối bí đao đang nằm bên cạnh.
Y vội ôm vào lòng, ánh mắt tìm kiếm Tư Minh Trầm.
Giá trị của con rối không cao, lại bị mài mòn theo năm tháng, vải vóc xanh biết dần phai mau trắng bệch.
Ôn Trĩ suy đoán, có lẽ nhiều năm qua cậu vẫn không bỏ được nó, mỗi ngày đều ôm.
Trong phòng khách, dì giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng.
Ôn Trĩ hỏi: "Tư Minh Trầm đâu?"
Dì: "Tiên sinh đã lái xe đi làm từ sớm rồi."
Ôn Trĩ gật đầu, xem wechat. Hai ngày nay có rất nhiều tin nhắn, vừa xem điện thoại cậu liền đau đầu, rất nhiều tin nhắn còn chưa kịp trả lời.
Chị Tình nói cho cậu biết, hôm nay cần đến công ty quản lý một chuyến, thỏa thuận công việc quý tới.
Ăn bữa sáng xong, Ôn Trĩ chọn lựa một bộ quần áo tốt nhất leo lên xe bảo mẫu. Chị Tình đã hiểu rõ chuyện Ôn Trĩ mất trí nhớ. Từ sau khi cậu lên xe vẫn luôn quan sát cậu.
Chị Tình: "Tối mai có một bữa tiệc thời thượng, ban tổ chức mời chúng ta, cậu muốn tham gia không?"
Ôn Trĩ suy nghĩ, cảm thấy trước mắt cậu không nên tham gia: "Không đi."
Chị Tình cau mày: "Nghe nói Cố Thừa Phong cũng đi.
Ôn Trĩ:" Anh ta là ai? "
Chị Tình nhớ Ôn Trĩ không nhớ chuyện này, kiên nhẫn giải thích:" Là đối thủ thuỷ hỏa bất dung của cậu. "Sợ Ôn Trĩ không đi, cô châm ngòi thổi gió:" Cậu ta nói không sợ so nhan sắc với cậu? "
Ôn Trĩ bất mất nhướng mày:" Anh ta là minh tinh tuyến mấy? Có lớn hơn tôi không? "
Chị Tình thẳng thắn đả kích:" Cũng xem như đỉnh lưu. "
Ôn Trĩ:"... "
Đối thủ này hơi cao.
Trong ngành giải trí, mặc dù Ôn Trĩ chỉ là minh tinh tuyến ba bốn, nhưng fan rất đông, nhiều lần bỏ phiếu nhân khí đều nằm top đầu, cái gì mà gương mặt đẹp nhất Châu Á đều không thiếu mặt cậu. Dần dà, fan cậu đều có sức chiến đấu siêu cường.
Về phần tại sao lại là minh tinh tuyến ba bốn, thuần tuý là bởi vì gương mặt này của Ôn Trĩ quá đẹp. Từ khi cậu vào nghề, liền bị dán cái nhãn bình hoa, cho dù diễn cái gì cũng đều là người đỏ hí không đỏ.
Đến cùng thì ngành giải trí dựa vào tác phẩm để nói chuyện, Ôn Trĩ không có tác phẩm độ quốc dân, đương nhiên mức độ dân chúng nhận biết cũng tương đối thấp.
Thấy đáng vẻ nghệ sĩ nhà mình mất hồn, Tình Vãn cười lắc đầu.
Tiệc thời thượng giống như đêm mai, nghệ sĩ nhà khác có lẽ đều mặc quần áo chẳng rụt rè gì, nhưng tổ tông nhà cô chưa từng cần phải lo lăgns.
Theo lý thuyết, lấy tài chính của Ôn Trĩ, đừng nói là hàng hiệu xa xỉ kiểu dáng mới nhất, ngay cả những mẫu năm ngoái cũng có thể nhờ ông nội bà nội mượn đến.
Nhưng không biết là Ôn Trĩ dùng cách nào, nhiều lần trong trường hợp chính thức đều có thể dùng những nhãn hiệu nổi tiếng với kiểu dáng mới, thậm chí còn được tặng miễn phí cho Ôn Trĩ.
Cho nên fan đều gọi Ôn Trĩ là thiếu gia giới giải trí.
Tình Vãn trà trộn trong ngành giải trí nhiều năm, cô biết chuyện gì có thể hỏi chuyện gì nên giả vờ câm điếc.
Cho nên đối với bối cảnh gia đình Ôn Trĩ, cô chưa từng hỏi đến.
Sau khi đến công ty, Tình Vãn dẫn Ôn Trĩ vào phòng họp số ba, bắt đầu kết nối công việc quý sau.
Triệu Tổng chuyên phụ trách tài nguyên của nghệ sĩ, thấy trên trán Ôn Trĩ quấn băng vải, quan tâm hỏi thăm.
Ôn Trĩ nghe theo Tình Vãn, không nói cho người khác biết chuyện cậu mất trí nhớ.
Mặc dù tài nguyên cung cấp cho cậu lựa chọn rất nhiều, nhưng chất lượng không quá tốt.
Triệu tổng than nhẹ:" Gần đây Nam Tinh TV đang lên kế hoạch cho chương trình truyền hình thực tế, tên là 《 Thật giả tình lữ 》. Đây là chương trình tương đối thú vị, áp dụng hình thức cặp đôi thật giả, mỗi kì cần toàn bộ khán giả bỏ phiếu, cặp đôi được ít phiếu bầu nhất sẽ bị đào thải. Bởi vì hình thức mới lạ, còn chưa xác định nghệ sĩ tham gia đã hấp dẫn vô số nhà đầu tư và đoàn đội ngấp nghé. Chúng tôi đã bắt đầu thảo luận các chi tiết với nhà sản xuất, nhưng nửa đường đã bị Cố Thừa Phong chặn lại. "
Cái tên Cố Thừa Phong đã thành công khơi dậy khao khát chiến thắng của Ôn Trĩ. Cậu mơ hồ nhớ rằng rất nhiều antifan trên weibo của cậu đều là ID liên quan đến Cố Thừa Phong.
Ôn Trĩ hỏi:" Nếu là người yêu thật giả, như vậy không chỉ có một vị trí, vì sao tôi không thể đi. "
Triệu Tổng giải thích:" Tổ tiết mục có tất cả 5 cp, 4 cp là giả, đã tuyển người, duy nhất chưa định được chính là cp thật. "
Thấy ánh mắt hứng thú của Ôn Trĩ, Triệu Tổng cố ý trệu chọc:" Nếu như cậu có đối tượng, tôi trái lại có thể đề cử cậu đi. "
Ôn Trĩ nhìn ông ta:" Không có đối tượng. "
Triẹu tổng cười nhạo:" Tôi đã nói.. "
Ôn Trĩ nâng má:" Có chồng được không? "
* * *
Tổng bộ tập đoàn Tư Thịnh, Tư Minh Trầm vừa tiếp đãi đối tác, trong phòng chỉ còn lại y và Tang Kỳ.
Tang Kỳ và Tư Minh Trầm dáng người không khác lắm, một dôi mắt phượng tinh tế, xinh đẹp lại yêu nghiệt. Lông mày tinh xảo, mày rậm mắt to, ôn tồn lễ độ. Đi trên đường chính là soái ca vô cùng đáng chú ý.
Tang Kỳ nói trước:" Minh Trầm, dạo này em và Tiểu Trĩ thế nào rồi? Em ấy có còn dính người như trước kia sao? "
Tư Minh Trầm bưng ly cà phê:" Tình cảm chúng tôi rất tốt. "
Tang Kỳ tựa trước tủ, cười:" Trước kia Tiểu Trĩ rất sợ em, bây giờ chắc không đâu nhỉ. "
Tư Minh Trầm cũng không khách khí:" Tôi là người yêu hợp pháp của cậu ấy, quan hệ chúng tôi là thân mật nhất, làm sao em ấy lại sợ tôi. "
Tang Kỳ thuận thế bưng ly cà phê trong tay, nhấp thử một ngụm:" Lúc hai người kết hôn, anh thấy em ấy xa lánh em, còn lo lắng tình cảm hai người không tốt.. "
Tang Kỳ còn chưa nói xong, di động Tư Minh Trầm reo lên, tên người gọi hiển thị là Ôn Trĩ.
Đối với ánh mắt tò mò của Tang Kỳ, Tư Minh Trầm định ra ngoài nghe, nhưng lại bị Tang Kỳ gọi lại.
Là điện thoại của Tiểu Trĩ sao?"
Tư Minh Trầm: "Phải."
Tang Kỳ mỉm cười: "Còn cần phải tránh mặt anh sao?"
Tư Minh Trầm dừng bước: "Không cần."
Điện thoại tiếp tục reo, Tư Minh Trầm không tránh nữa, kết nối cuộc gọi ngay trước mặt Tang Kỳ.
Ôn Trĩ ở đầu bên kia giống như có chuyện gấp, giọng nói vang dội từ trong điện thoại truyền đến, ngay cả Tang Kỳ cũng nghe được.
"Chồng bảo bối của em, anh có nhớ em không? Em có chuyện muốn thương lượng với anh, nếu như anh đồng ý, em có thể thỏa mãn nguyện vọng tuỳ ý của anh."