Đoạn kí ức kia ngập tràn trong đầu Tư Minh Trầm.
Buổi chiều đó, mỗi chữ Ôn Trĩ nói đều rất rõ ràng, thậm chí vẻ mặt y cũng nhớ như in.
Sau khi bị Ôn Trĩ chặn phương thức liên lạc, y không cam lòng luôn chờ đợi cơ hội nói chuyện với Ôn Trĩ.
Hôm đó là thứ sáu, mỗi lớp đều tan học khá sớm. Y lấy dũng khí đi về phía lớp học Ôn Trĩ quanh quẩn ở bên ngoài rất lâu, cho đến khi tất cả mọi người rời đi mà Ôn Trĩ vẫn chưa ra.
Sau đó, một bạn học chủ động nói cho y biết, Ôn Trĩ quét dọn ở lễ đường, có lẽ sẽ về muộn.
Y chạy thẳng tới lễ đường, trên đường diễn luyện vô số lời nói với Ôn Trĩ, nhưng khi thấy cậu tỏ tình với Tang Kỳ, một chữ cũng không còn sức để nói.
Nếu như khi đó tỏ tình chỉ là tập luyện, vậy sao Tang Kỳ lại luôn khoe khoang với y chuyện Ôn Trĩ tỏ tình chứ?
Chỉ có một nguyên nhân, Tang Kỳ đang bịa đặt.
Trong nhất thời, Tư Minh Trầm có quá nhiều lời muốn chứng thực với Ôn Trĩ hoặc tìm người điều tra, dáng vẻ không yên lòng đó đưa tới thảo luận rộng rãi của bạn mạng.
[Thử hỏi, ai có thể ngăn cản kẻ hèn mọn đáng yêu này? Ôn Ôn tính cách tốt lại đẹp trai, Tư Minh Trầm không cần thì cho tôi!]
[A a a, đây là tỏ tình sao? Mau trả lời Ôn Bảo Bối rốt cuộc có yêu hay không đi]
[Xong đời, biết rõ hai người đang diễn, nhưng tôi vẫn cho là thật.]
[Luôn cảm thấy Tư tổng rất thận trọng, Ôn Trĩ sẽ không mượn tiết mục này nhân cơ hội bày tỏ đó chứ? ]
[Mau nhéo tôi một cái, tôi không muốn dập đầu với cp này! Biết rõ ràng là giả.]
[Chị em gái phía trước chớ bi quan vậy mà, lỡ đâu bọn họ diễn diễn lại thật sự ở bên nhau, cũng không phải không được!]
Ôn Trĩ đứng trên đài, đối mặt với Tư Minh Trầm, có hơi không biết phải làm sao.
Xong rồi, anh chồng bảo bối của cậu không hiểu cậu ám chỉ sao?
Sao ngược lại lại lộ ra vẻ mặt thâm cừu đại hận thế kia?
Cậu hát không sai mà!
Ôn Trĩ không đợi kịp, hướng về ống kinh ho khan.
Tư Minh Trầm lập tức ngẩng đầu, nhìn Ôn Trĩ, che giấu khϊếp sợ và nghi ngờ trong mắt.
Trên đài, Ôn Trĩ tay cầm quạt xếp, một tay khác để sau lưng, đang đợi y đáp lại. Bây giờ không phải là lúc đắn đo chuyện này.
Mặc dù vẻ mặt Ôn Trĩ ổn định, nhưng động tác nhỏ lơ đãng đều đang bán đứng cảm xúc thật sự.
Tư Minh Trầm đón ánh mắt của mọi người, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước sân khấu Ôn Trĩ đứng, đưa tay ra.
Ý tứ mời quá rõ ràng.
Đáy mắt Ôn Trĩ thấp thoáng ý cười, đặt tay mình vào tay Ôn Trĩ. Không đợi cậu nói chuyện, Tư Minh Trầm lập tức ôm lấy eo cậu, ôm cậu từ sân khấu xuống.
Chỉ hai giây ngắn ngửi nhưng trong con ngươi Ôn Trĩ vẫn phóng to hình dáng Tư Minh Trầm, cậu ngây ngô xấu hổ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tư Minh Trầm như cậu thiếu niên, khẽ nói: "Vậy anh có yêu em không?"
Hỏi câu này ra Ôn Trĩ cũng tự cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn nghiêm mặt chờ đợi kết quả.
Vì được ở trong căn phòng lớn xa hoa, cậu liều mạng.
[A a a, Bảo bối thẳng thắn tôi yêu nhất!]
[Ôn Trĩ tỏ tình thật ấu trĩ, cậu ấy 27 tuổi thật à? ] ]
[Không giống 27, rõ ràng là giống thiếu niên chưa từng yêu đương hơn, ngây ngô đến không hợp thói.]
[Tư tổng hiểu được rồi, Ôn Ôn bảo bối đang chờ anh đó, nhanh lên!]
Giờ phút này, vẻ mặt Tang Kỳ mơ hồ không rõ, buông thõng con ngươi âm trầm, giống như đang suy nghĩ. Còn Khương Kinh Nam bên cạnh thì chăm chú nhìn hia người, trong mắt là thần sắc hâm mộ.
Đối mặt với Ôn Trĩ gọn gàng dứt khoát, Tư Minh Trầm trầm giọng: "Đương nhiên anh yêu em."
Sau lưng vang lên tiếng gõ chiêng thanh thuý.
Tổ đạo diễn tuyên bố: "Chúc mừng Ôn Trĩ khiêu chiến thành cong, nhận được phiếu 50 vạn. Đồng thời, Khương Tinh Nam khiêu chiến thất bại."
[Cái gì? Đây là nhiệm vụ..]
[Vãi đạn, tôi còn chưa chèo đã BE rồi? ]
[Hu hu hu, Ôn Trĩ lừa gạt tình cảm của chúng ta, tôi muốn kháng nghị!]
[Cho nên Ôn Trĩ làm nhiệm vụ tỏ tình sao? Vậy nhiệm vụ của Khương Tinh Nam là gì? ]
Ngay khi đạo diễn tuyên bố kế quả, không chỉ dân mạng kinh ngạc mà Tư Minh Trầm cũng vậy.
Y hỏi Ôn Trĩ: "Nhiệm vụ của em là gì?"
Ôn Trĩ ăn ngay nói thật: "Khiến anh nói yêu em"
Tư Minh Trầm vẫn đang nắm tay Ôn Trĩ, chỉ đưa mắt nhìn Tang Kỳ, nhìn đối phương chằm chằm.
Đương nhiên Tang Kỳ biết Tư Minh Trầm đang nhịn mình, anh ta duy trì bình tĩnh, hỏi Khương Tinh Nam: "Nhiệm vụ của em là gì."
Câu nói này có hơi cứng ngắc, đồng thời để lộ tâm tình hỏng bét của Tang Kỳ.
Khương Tinh Nam: "Cùng anh làm một phần hoa sen xốp giòn."
Không ngờ nhiệm vụ lại đơn giản như vậy, Tang Kỳ không nhịn được nói: "Vậy sao em không nói."
Khương Tinh Nam không nói gì.
Tình huống này tranh luận với Tang Kỳ sẽ chỉ làm người ta chế giễu.
Sắc mặt Tang Kỳ âm trầm, uống hết ly trà cuối cùng, quay người rời đi.
Ôn Trĩ nhìn Khương Tinh Nam: "Có phải trên thẻ nhiệm vụ của anh có viết, không được để cho người thứ hai biết."
Khương Tinh Nam gật đầu, cũng rời đi.
[Tôi mẹ nó, Tang Kỳ là cực phẩm tra nam gì thế này.]
[Nếu như tôi nhớ không lầm, Khương Tinh Nam đề cập đi làm hoa sen xốp giòn ít nhất đã ba lần.]
[Còn không phải sao! Tang Kỳ năm lần bảy lượt từ chối, thua còn chỉ trích người khác sai, loại người này thật buồn nôn.]
[So với nhiệm vụ của Ôn Trĩ, nhiệm vụ của Khương Tinh Nam rất đơn giản, thế lại không hoàn thanh? ]
Nửa giờ sau, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm cùng đến khách sạn, chờ kết quả bỏ phiếu.
Lúc nói chuyện phiếm, Ôn Trĩ biết được mỗi tổ khách quý đều có một cái nhiệm vụ, chỉ là nội dung không giống nhau.
Mà hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có cậu.
Nhiệm vụ của Tạ Cảnh là để đối phương chủ động hôm mắt mình, nhiệm vụ của Trần Tranh là để đối phương gọi hắn là chồng.
Ôn Trĩ nghĩ, nếu như muốn cậu hoàn thành những nhiệm vụ này, chỉ sợ có hơi khó khăn.
Rất nhanh, kết quả bỏ phiếu đã hiện, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm có số phiếu là 101 vạn, đứng thứ hai, Hà Quỳnh và Tạ Cảnh tổng số phiếu là 120 vạn, đứng thứ nhất.
Ôn Trĩ có hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ tới chỉ cần không ở tầng một, vẫn có hơi vui vẻ.
Tư Minh Trầm sợ cậu không vui, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu: "Thành tích đã tốt ngoài mong đợi rồi, đều là công lao của em.
Đột nhiên số phiếu trên màn hình hay đổi, tổng số phiếu của Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm ngay lập tức đổi thành 151 vạn.
Hóa ra là số liệu vừa rồi bị sai.
Ôn Trĩ kích động nắm tay Tư Minh Trầm:" Tư Tư, chúng ta có thể ở căn phòng lớn nhất rồi! "
Tư Minh Trầm ôn hòa cười một tiếng:" Ừ. "
Có người vui có người buồn, Tang Kỳ thấy anh ta và Khương TInh Nam chỉ có 60 vạn, sắc mặt rất kém, nhất là nhìn thấy hoàn cảnh của tầng một.
Anh ta tham gia tống nghệ này, chỉ vì muốn khiến cho Tư Minh Trầm ngột ngạt, nhưng anh ta không ngờ, hoàn cảnh của mình lại kém như vậy.
Anh ta gửi tin nhắn cho trợ lý, chất vất chợ lý tìm người bỏ phiếu cho họ như thế nào, trợ lý ấp úng, có lẽ không ngờ tới số phiếu lần này của bọn họ lại thấp như vây, lúc mua phiếu cũng dự đoán thấp hơn.
Tất cả mọi người kéo hành lý chuẩn bị vào ở.
Tạ Cảnh gọi Ôn Trĩ:" Được lắm Ôn Trĩ, tầng cao nhất xa hoa thế nào, nhớ nói cho tôi biết.
Ôn Trĩ gật đầu: "Được nha."
Mặc dù trước đó đã biết được hoàn cảnh của tầng cao nhất, nhưng khi chân chính bước vào phòng, Ôn Trĩ vẫn cười đến hai mắt cong cong.
Cảm giác thỏa mãn này không chỉ riêng gì việc được ở trong căn phòng lớn, mà quan trọng là câu "anh yêu em" của Tư Minh Trầm.
Diện tích tầng cao nhất vô cùng lớn, toàn bộ áp dụng trang trí kiểu mới, ghế sô pha và chỗ ngồi vô cùng thoải mái, Ôn Trĩ nằm phía trên hạnh phúc đến choáng váng.
Từ khi Ôn Trĩ mất trí nhớ, Tư Minh Trầm luôn có thể nhìn thấy vẻ mặt nhiệt tình của Ôn Trĩ, thái độ tích cực này không ngừng cảm nhiễm y.
"Em cứ chơi đi, anh đi thu dọn hành lý."
Tư Minh Trầm vừa định đi, Ôn Trĩ gọi lại: "Em đi chung với anh, mình anh quá cực rồi."
Tư Minh Trầm nói đùa: "Em là tiểu công thần, đêm nay thưởng cho em."
Thần sắc Ôn Trĩ thoáng thay đổi.
Loại thưởng này cậu không muốn.
Loại thưởng kia thì có thể thử một chút.
Bởi vì hôm nay là kỳ thứ nhất, tổ tiết mục bắt đầu cung cấp cơ sở vật tư.
Dựa theo quy tắc, vật tư từ trên xuống dưới, Ôn Trĩ được lựa chọn đầu tiên.
Có kinh nghiệm lần trước, Ôn Trĩ hiểu được sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, chỉ sợ lần này giống lần trước, hai người phải chia một cái qυầи ɭóŧ.
Vật tư dư dả, có đệm chăm giữ ấm, cơm nóng, đồ dùng điện, chút hoa quả, bột mỳ, còn có áo ngủ giữ ấm.
Ôn Trĩ kiểm kê đồ đạc ở tầng cao nhất xong thì phát hiện, cậu chẳng thiếu gì cả.
Chỉ có một điều làm cậu không hài lòng là giường của hai người được chế tạo từ gỗ, đệm bông khá mỏng, đối với người quen ngủ giường mềm không quá tốt.
Nhân viên phụ trách vận chuyển vật tư nhắc nhở: "Cậu có thể lấy đệm chăn đi, đệm ở bên dưới người."
Ôn Trĩ nhớ tới hoàn cảnh hỏng bét ở tầng dưới cùng, khẽ lắc đầu: "Hoàn cảnh tầng dưới chênh lệch rất nhiều, tôi lấy đi rồi thì người khác phải làm sao."
Cuối cùng cậu chỉ lấy một bộ bài poker, để cậu và Tư Minh Trầm giải trí.
[Con người Ôn Trĩ thật sự không tệ.]
[Lần trước phân vật tư, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm cũng ở tầng dưới cùng nhỉ? Tôi nhớ mấy tầng trên không ai nghĩ cho cậu ấy.]
[Có lẽ là từng bị mưa ướt, Ôn Trĩ hi vọng có thể vì người khác bung dù.]
Thời gian thoát cái đã mười giờ tối, Tư Minh Trầm chỉnh lý hành lý của họ xong, gọi Ôn Trĩ tắm rửa đi ngủ.
Trong lòng Tư Minh Trầm chất chứa chuyện kia, cho nên có hơi phân tâm, Ôn Trĩ đến bên cạnh y cũng không phát hiện.
"Tư Tư, vất vả cho anh rồi, anh thật hiện tuệ."
Tư Minh Trầm phản ứng chậm, quay đầu nói: "Đi tắm rửa đi, anh ra ngoài một chuyến."
Ôn Trĩ: "Anh đi đâu? Em đi cùng anh."
Tư Minh Trầm kiên định: "Không cần, anh đi rồi về ngay. Hôm nay bên ngoài gió lớn, nhiệt độ rất lạnh, em ở đây chờ anh."
Ôn Trĩ không còn cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.
Tầng một, Khương Tinh Nam và Tang Kỳ nhận được vật liệu, là một bộ chăn nệm thật dày và một ít hoa quả.
Từ khi vào nhà, Tang Kỳ luôn khó chịu, tuy rằng không tiếp tục trách cứ Khương Tinh Nam, nhưng thái độ lạnh băng vẫn làm hắn khó chịu.
Điều kiện trong phòng có hạn, dù có thể tắm rửa nhưng vì không có đồ điện sưởi ấm, rất dễ bị cảm.
Tang Kỳ trải bộ chăn nệm duy nhất lên giường, đột nhiên dùng sức đá một cái, mắng hai câu thô tục.
Khương Tinh Nam đứng bên cạnh, trầm mặc cúi đầu không nói gì.
"Đêm chăn này hơi mỏng, tôi gấp đôi lại."
Tang Kỳ đốt một điếu thuốc, thần sắc không vui nhìn Khương Tinh Nam chằm chằm.
Đệm giường vốn chỉ rộng mét rưỡi, gấp đôi lại chỉ còn 75 cen, chỉ đủ cho một người nằm.
Khương Tinh Nam hiểu ý Tang Kỳ, chủ động nói: "Không sao, em trải quần áo trong hành lý là được."
Tang Kỳ không nói gì, cởi giày nằm xuống.
"Nhân khí của ảnh đế em, sao bỏ phiếu cho em ít vậy."
Tang Kỳ từ từ nhắm mắt, ý đồ quy tội số phiếu thấp nhất này cho nhân khí của Khương Tinh Nam.
Khương Tinh nam trầm giọng: "Em rời khỏi ngành giải trí lâu vậy rồi, có người nhớ đến em, thích em đã không dễ dàng."
Tang Kỳ cười lạnh, ném mẩu thuốc lá xuống dưới chân Khương Tinh Nam: "Nhặt nó vào thùng rác."
Khương Tinh Nam nhẹ nhàng xoay người, mượn chuyện vứt rác đi ra khỏi căn phòng làm hắn ngạt thở, đi ra ngoài thông khí.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tang Kỳ hỏi: "Ai?"
Tư Minh Trầm: "Ra đây, tìm anh có việc."
Tư Minh Trầm ghé thăm khiến Tang Kỳ có hơi bất ngừo.
Không ngờ trôi qua nhiều năm rồi, Tư Minh Trầm vẫn nhớ rõ những lời Ôn Trĩ đã nói trong lễ đường.
Tang Kỳ ngữ khí lười biếng: "Anh và Khương Tinh Nam đã ngủ rồi, chuyện gì để mai lại nói."
Tư Minh Trầm đứng ngoài cửa không cho Tang Kỳ cơ hội kéo dài thời gian: "Tôi nói lần cuối cùng, ra đây ngay."
Tang Kỳ không phản ứng: "Tuỳ cậu."
"Rầm" một tiếng, cửa gỗ đơn sơ bị đá mở, cánh cửa cũ kỹ lung lay sắp đổ, rung đồng rầm rầm.
Tang Kỳ lập tức đứng dậy: "Tư Minh Trầm, cậu điên rồi, dù gì anh cũng là anh họ của cậu."
Sắc mặt Tư Minh Trầm rất kém, đôi mắt lạnh lẽo đáng sợ, nhìn Tang Kỳ chằm chằm.
Tang Kỳ đã xuống giường, khoác áo khoác, cười khẽ: "Đã muộn rồi, tìm anh có chuyện gì."
Tư Minh Trầm nghiêm mặt: "Tang Kỳ, năm đó Ôn Trĩ hoàn toàn không thổ lộ với anh."
Tang Kỳ tỏ vẻ không hiểu: "Có ý gì? Tôi không hiểu."
Sắc mặt Tư Minh Trầm lạnh lẽo: "Ôn Trĩ chưa từng thổ lộ với anh, vậy những lời anh nói trước khi tôi xuất ngoại cũng là bịa đặt."
Tang Kỳ vẫn duy trì ý cười: "Em họ, xem ra nhiều năm rồi, em vẫn canh cánh đoạn tình cảm của anh và Ôn Trĩ trong lòng. Cậu nói xem, cậu việc gì phải vậy chứ? Rõ ràng hai người đã kết hôn bốn năm.."
Tang Kỳ bỗng im bặt, lẳng lặng nhìn ra sau lưng Tư Minh Trầm: "Cậu không yên lòng với anh hay là không tin tưởng Ôn Trĩ? Hay là hoài nghi chúng tôi tơ tình chưa dứt?"
Tư Minh Trầm cười khẩy: "Tơ tình chưa dứt? Tôi bây giờ nghi ngờ lúc trước Ôn Trĩ từ chối tôi tỏ tình là có ẩn tình khác, mà anh thì nhân lúc vắng mặt và chen vào. Ôn Trĩ có yêu anh hay không còn chưa chắc."
Bàn tay nắm chặt của Tang Kỳ bỗng nới lỏng: "Nếu nghĩ vậy có thể khiến tâm tình em tốt hơn một chút, vậy em cứ nghĩ vậy đi."
Tư Minh Trầm sớm quen mánh khoé của Tang Kỳ, thẳng thắn nói: "Nếu như lừa mình đối người có thể khiến người thua cuộc là anh đắm chìm trong tưởng tượng của chính anh thì anh cũng có thể tiếp tục."
Sắc mặt Tang Kỳ âm trầm: "Cậu nói ai là người thua cuộc."
Tang Kỳ: "Là ai trong lòng người đó rõ."
Tang Kỳ bỗng nhiên cười: "Minh Trầm, hiện tại Ôn Trĩ mất trí nhớ cậu cũng rõ mà. Chú Ôn đã cho tôi xem bệnh án của Ôn Trĩ, trong bệnh án viết rõ, trong khoảng thời gian Ôn Trĩ mất trí nhớ sẽ xuất hiện hiện tượng rối loạn kí ức và di dời cảm xúc, cậu không sợ bây giờ Ôn Trĩ với em chỉ là ký thác tình cảm nhầm người sao? Dù sao trước kia anh và Ôn Trĩ yêu nhau cũng là sự thật, mà từ đâu tới cuối, em chỉ là phần tình yêu bố thí mà tôi không cần."
"Bịch" một tiếng, Tang Kỳ theo tiếng mà ngã xuống đất.
Khương Tinh Nam sau lưng Tư Minh Trầm thần sắc bối rối, vội vàng chạy đến trước mặt Tang Kỳ ngăn lại, phòng ngừa Tư Minh Trầm lại công kích lần nữa.
Tang Kỳ nhổ ngụm nước miếng mang theo tia máu, thần sắc đắc ý: "Anh đâm chọt nỗi đau của em à? Quá khứ của anh và Ôn Trĩ là thật, vĩnh viễn không thể xóa."
Tư Minh Trầm bình tĩnh đi đến bên cạnh nhìn anh ta chằm chằm: "Ôn Trĩ có thích tôi hay không, trong lòng tôi tự rõ, không tới phiên anh chất vấn. Cái đuôi của anh đã lộ ra rồi, phải giấu cho kỹ, nếu không để tôi tra ra được bất kỳ đầu mối nào, anh sẽ không có quả ngọt để ăn."
Cuối cùng, Tư Minh Trầm liếc mắt nhìn Khương Tinh Nam đang che chở Tang Kỳ, nhanh chân rời đi.
Nhìn bóng lưng Tư Minh Trầm, Tang Kỳ kinh thường lau máu động trên khoé, chật vật đứng dậy.
Khương TInh Nam nhìn anh ta: "Anh và Ôn Trĩ, từng kết giao."
Tang Kỳ tức giận: "Thì sao? Không được sao."
Khương TInh Nam hít sâu, mắt đỏ lên: "Anh chỉ nói với em, anh thầm mến Ôn Trĩ, cũng rất chăm sóc cho Tư Minh Trầm. Nhưng khoảng thời gian Tư Minh Trầm lợi dụng anh vắng mặt mà cướp đi Ôn Trĩ."
Tang Kỳ lau khoé miệng: "Anh nói không đúng sao?"
Khương Tinh Nam cau mày: "Thế nhưng anh không nói với em, anh và Ôn Trĩ từng ở bên nhau, anh còn yêu cậu ấy nhiều như vậy."
Tang Kỳ cười: "Đây là chuyện cũ, quan trọng đến vậy sao?"
Khương Tinh Nam: "Lời nói không quan trọng, vì sao anh lại để ý đến vậy? Thậm chí không tiếc xuất đầu lộ diện cùng em tham gia tiết mục tống nghệ này. Anh thật sự chỉ vì muốn giúp em sao? Hay là chỉ vì thỏa mãn ham muốn trả thù mãnh liệt của anh, không muốn để Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ tốt đẹp?"
Tang Kỳ lạnh giọng: "Khương Tinh nam, nếu như em không muốn ở bên tôi, chúng ta lập tức chia tay. Em biết, con người tôi ghét nhất là mấy loại dây dưa hỗn loạn như này."
Lần này Khương Tinh nam không nói tiếp nhưng cũng không ở lại phòng ngủ này, mà rời đi một mình.
Sau khi về, Tư Minh Trầm vừa mở cửa, lập tức được nhồi đầy cõi lòng. Trên người Ôn Trĩ rất thơm cũng rất ấm áp, nháy mắt xua tan khí lạnh trên người Tư Minh Trầm.
Tư Minh Trầm ôm cậu, cúi đầu nói: "Sao còn chưa ngủ?"
Ôn Trĩ cười khúc khích: "Chờ anh về."
Ôn Trĩ vốn muốn kéo tay Tư Minh Trầm vào nàh, chợt phát hiện không bình thường.
Ngón tay phải Tư Minh Trầm rách da, đang rớm máu.
"Đây là chuyện gì?"
Ôn Trĩ vội vàng lấy ra hòm thuốc, luống cuống tay chân chuẩn bị băng bó cho Tư Minh Trầm.
Tư Minh Trầm trấn an: "Đừng lo lắng, chỉ vết thương nhỏ."
Đương nhiên Ôn Trĩ không nghe lọt câu nói này, y vội vã khử trùng, dán băng cá nhân.
Tư Minh Trầm ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn Ôn Trĩ.
Từ góc độ của y, lông mi Ôn Trĩ rắt dài, lúc nghiêm túc làm việc rung động rất nhỏ, cánh môi có hình dạng bông hoa.
Quá khứ bốn năm cuộc sống hôn nhân tràn vào suy nghĩ Tư Minh Trầm như thuỷ triều.
Ngày kí thỏa thuận ly hôn đó, y cảm thấy mấy năm nay Ôn Trĩ ở chung với y là hạnh nhân đắng cay, mặc dù cũng có một chút ngọt, nhưng dư vị càng cay đắng.
Hiện tại y có hơi hối hận, nếu trước khi Ôn Trĩ mất trí nhớ nhắc tới chuyện Tang Kỳ. Như thế, dù alf tình huống gì, cũng sẽ làm y thống khoái.
Nhưng khi đó y, luôn cố kỵ thời niên thiếu yêu đơn phương, bị từ chối luôn không ngừng ăn mòn dũng khí của y, càng khiến y với hai chữ Tang Kỳ tránh như tránh tà.
Y xem là chỉ cần giữa hai người họ không nhắc tới Tang Kỳ, thì có thể coi như những chuyện đó chưa từng xảy ra, nhưng trên thực tế, hai chữ này lại trở thành tâm ma của y, tự ti từ trong xương khiến y muốn buông bỏ mà không được.
Hiện tại, Tư Minh Trầm lại có hơi thoải mái.
Có lẽ Tang Kỳ ngay từ đầu đã bịa đặt, cảm thấy Ôn Trĩ thích mình là bởi vì ký ức rối loạn, tình cảm ký thác sai người.
Hóa ra đối mặt với chuyện Ôn Trĩ thích y, Tang Kỳ cũng luôn sợ hãi không muốn đối mặt.
Chỉ sợ lúc trước Tang Kỳ nói với y những chuyện kia, cũng là âm mưu.
Tư Minh Trầm bỗng bật cười, cười nhạo mình nhát gan và ẩn nhẫn.
"Tư Tư, anh cười gì thế?"
Ôn Trĩ nâng mắt nghi hoặc nhìn y.
Tư Minh Trầm kéo Ôn Trĩ vào lòng, nói ra tâm ma của y nhiều năm qua: "A Tri, anh muốn nói với em một chuyện."
Ôn Trĩ lập tức cất dụng cụ trong tay, nghiêm túc chuẩn bị lắng nghe.
Tư Minh Trầm cố gắng đè thấp giọng, khiến mình bình tĩnh hơn: "Tang Kỳ nói với anh, em và anh ta từng kết giao."
Ôn Trĩ trừng to mắt: "Em và Tang Kỳ từng kết giao? Sao có thể chứ, em hoàn toàn không thích anh ta."
Tư Minh Trầm trầm giọng: "Ừ, anh biết."
Ôn Trĩ cuối cũng cũng hiểu vì sao Tư Minh Trầm luôn xem Tang Kỳ là đối tượng ghen, hóa ra là vì trong lòng cất giấu chuyện này.
"Em thề, em.."
Ôn Trĩ không nhớ rõ những chuyện sao cao trung, vừa mới chuẩn bị thế lại có hơi chột dạ.
"Em chắc chắn không ở bên Tang Kỳ, anh ta xấu như vậy, em lại là nhan khống. Huống chi tình yêu của em với anh trung trinh không hai lòng, làm sao có thể thích người khác."
Tư Minh Trầm ngậm ý cười, lần nữa ôm Ôn Trĩ vào ngực: "Ừ, anh biết."
Ôn Trĩ với chuyện Tang Kỳ nói dối vô cùng tức giận, mi tâm cau lại như đang suy nghĩ.
"Anh ta nói từng kết giao với em, anh ta có chứng cứ sao? Anh ta biết mông em chỗ nào có nốt ruồi sao? Biết trên bụng em chỗ nào có bơt sao? Biết em.."
"Đừng nói nữa." Tư Minh Trầm trầm giọng, ngữ khí phức tạp: "Em nói những điều này hình như anh cũng không rõ."
Ôn Trĩ: "Đương nhiên là anh không biết, bởi vì em đâu có."
Tư Minh Trầm bỗng nhiên bị chọc cười, ý vị xâu xa: "Khó trách, nếu không anh còn cho là bốn năm nay mỗi ngày anh ôm vào ngực mà ngủ là một người khác."
Bầu không khí giữa hai người dần trở nên mập mờ, hô hấp quấn quýt kéo dài.
Trong vô thức, Ôn Trĩ đã ngồi lên đùi Tư Minh Trầm, cái trán chống lên ngực y, hầu kết lặng lẽ nhấp nhô.
Hiện tại vốn nên là thời khắc tâm ý hòa hợp, nhưng Ôn Trĩ luôn bị chuyện Tang Kỳ quấy không yên.
Cậu hoàn tòn không thể thuyết phục mình vậy mà từng kết giao với Tang Kỳ.
Cậu khẽ hỏi; "Tư Tư, lỡ như, em nói là lỡ như. Em thật sự từng kết giao với Tang Kỳ, anh có khi nào sẽ ghét bỏ em, không yêu em nữa."
Tư Minh Trầm gõ gõ trán cậu: "Sẽ không." Thấy Ôn Trĩ luôn là vẻ mặt không thể tin được, y lần nữa giải thích: "Chuyện này, Tang Kỳ nói cho anh biết trước khi chúng ta kết hôn, nếu như anh để ý, sao lại kết hôn với em chứ?"
Ôn Trĩ do dự: "Vậy vì sao anh không để ý chút nào? Bình thường mà nói, không phải là anh nên ghen, sau đó tức giận sao?"
Tư Minh Trầm: "Đương nhiên sẽ ghen. Nhưng so với chuyện tức giận, ghen, hay là để ý, với anh quan trọng nhất là có thể kết hôn với em." Những chuyện khác so ra, vô cùng nhỏ bé.
Ôn Trĩ nhìn đôi mắt trầm tĩnh ôn nhu của Tư Minh Trầm, giọng ngày càng nhỏ: "Vậy sau khi anh về nước, nhà chúng em ngày càng nghèo túng, nguyên nhân anh chịu thông gia với nhà em cũng là vì.."
Trong lòng Ôn Trĩ suy đoán vô cùng sống động.
Tư Minh Trầm: "Là vì em."
Ngay lcus này, Ôn Trĩ cuộn ngón tay, lấy dũng khí hỏi: "Tư Tư, vậy nếu anh thích em, vì sao lại đồng ý ký bản thỏa thuận lý hôn kia."