Khi ra đến sân trước, Tư Minh Trầm vẫn còn đang nghĩ đến lời Ôn Trĩ nói ở chỗ cây già.
Y không tin thần linh.
Nhưng y tin tưởng mỗi từ Ôn Trĩ nói.
Mùa xuân trên đường phố, hai người sóng vai mà đi, vóc người và khí chất xuất chúng vô cùng bắt mắt.
Cầm bánh mật vị sô cô la, Ôn Trĩ tháo khẩu trang xuống, để sát miệng thổi thổi, giơ đến miệng Tư Minh Trầm.
"Tư Tư, anh ăn trước đi."
Tư Minh Trầm cắn một miếng nhỏ: "Mùi vị không tệ."
Ôn Trĩ cũng cắn một miếng, bị nóng đến thở mấy hơi, đang muốn rời đi cùng Tư Minh Trầm bên cạnh bõng nhiên vang lên giọng nói xa lạ.
"Ôn Trĩ?"
Ôn Trĩ quay đầu, nhìn nam sinh mập mạp hơi quen mắt trước mặt.
Nam sinh mừng rỡ, lập tức chạy tới: "Thật sự là cậu, đại minh tinh! Tớ là Vương ĐÌnh, bạn bàn sau của cậu!"
Ôn Trĩ nhớ ra: "Là cậu sao, sao cậu lại thay đổi lớn thế này? Làm tôi không nhận ra."
Vương Đình cười khúc khích: "Người bình thường chúng tớ không chú trọng giống như các cậu, từ sau khi kết hôn tớ thì buông thả, thành ra có hơi phát tướng."
Ôn Trĩ vui mừng, đi lên vỗ cái bụng bia của cậu ta: "Vẫn nên giảm cân đi, lúc cao trung cậu gầy thế mà."
Tư Minh Trầm liếc tay Ôn Trĩ.
Lúc Vương Đình học cao trung có quan hệ rất tốt với Ôn Trĩ, là người bạn đầu tiên trong lớp của Ôn Trĩ. Lúc đó, Ôn Trĩ ngoại trừ chơi với Tư Minh Trầm thì trong giờ học gần như đều cùng Vương Đình nghĩ xem trưa nay ăn gì.
Sau đó Ôn Trĩ thi đậu Thanh Đại, Vương Đình đi vùng khác, hai người cũng ít liên lạc.
"Bánh mật giòn này là của nhà tớ, chúng ta vào trò chuyện một chút đi, tớ mời cậu ăn đủ."
Không đỡ được lời mời nhiệt tình, Ôn Trĩ liếc Tư Minh Trầm, "Cùng nhau vào đi."
Tư Minh Trầm gật đầu, theo bọn họ ngồi xuống.
Nhìn Tư Minh Trầm, lúc Vương Đình nói chuyện với Ôn Trĩ cũng thêm mấy phần ý vj xâu xa: "Chúc mừng nha Ôn Trĩ, cậu cũng xem như toại nguyện rồi.
Ôn Trĩ có dự cảm không ổn, nhỏ giọng nỏi:" Nói bậy gì đó. "
Vương Đình cười xấu xa:" Vợ tới luôn theo dõi tống nghệ tình nhân thật giả, tớ cũng theo xem hai lần, không ngờ lại thấy được hai người. Người khác có thể không biết, nhưng tớ biết, các cậu là đôi tình nhân thật đúng chứ? "
Ôn Trĩ nhìn Tư Minh Trầm cười:" Sao cậu biết. "
Vương Đình cố kỵ Tư Minh Trầm ở bên cạnh, nháy mắt với ÔN Trĩ:" Năm cậu học lớp mười một trong nhật kí đều là tên ai đó, tớ sao có thể không biết. "
Tư Minh Trầm luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng:" Là tên ai. "
Vương Đình:" Vậy phải xem Ôn Trĩ có muốn tôi nói không. "
Tai Ôn Trĩ đỏ rần:" Không cho nói. "
Tư Minh Trầm hơi cau mày:" Xem ra lúc cao trung Ôn Trĩ có người thầm mến, hơn nữa còn không nói cho tôi. "
Ôn Trĩ không khỏi tức cười, khều tay Tư Minh Trầm nghiêm túc giải thích:" Không có. "
Vương ĐÌnh cười:" Dù sao trong nhật kí viết chính là ba chữ Tư Minh Trầm. "
Ôn Trĩ bắt đầu ngạo kiều:" Sao tớ không nhớ? Nhật kí nào viết thế? Tớ lập tức đi xé. "
Vương Đình không chừa cho cậu chút mặt mũi:" Mỗi quyển nhật kí đều viết, giống như con tem vậy. "
Lúc này Tư Minh Trầm thấp giọng cười khẽ.
Ôn Trĩ cảm thấy hành động này của minh trước mặt Tư Minh Trầm thật ngây thơ, giống như fan cuồng nhiệt yêu thích thần tượng, quá mất mặt.
Cậu gặm bánh mật giòn không thèm để ý đến Tư Minh Trầm và Vương Đình nữa.
Trước khi rời đi, Tư Minh Trầm gật đầu với Vương ĐÌnh, cảm ơn cậu ta khoản đãi.
Vương Đình phất tay:" Mấy cái bánh mật giòn mà thôi, lần sau muốn ăn lại tới, ăn thoải mái. "
Nhìn hai mươi mấy cái vỏ lẳng lặng nằm trên bàn, Tư Minh Trầm nhìn chúng, lấy ra một tấm thẻ trong ví da:" Trả lễ, đây là một trong số nhà hàng của chúng tôi, có rảnh thường xuyên ghé. "
Vương Đình liếc logo ngọc trai trên tấm thẻ đen, vội vàng từ chối:" Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, tôi chỉ là cửa tiệm nhỏ, không đáng bao nhiêu tiền. "
Ôn Trĩ:" Cậu cầm đi, đồ ăn đều rất ngon, phần giàu nghèo làm gì. "
Cuối cùng Vương Đình nhận lấy tấm thẻ, lại gói cho Ôn Trĩ mấy chiếc bánh mật da giòn vị khác nhau.
Trên xe, Tư Minh Trầm hỏi:" Ăn hơn hai mươi cái bánh mật giòn, về nhà uống ít thuốc tiêu thực, tránh tích thực. "
Ôn Trĩ siết dây an toàn, khong nói gì.
Tư Minh Trầm nhìn cậu một cái, lại nhìn thẳng về phía trước:" Tiểu Tri Tri không để ý tới tôi sao? "
Ôn Trĩ cau mày:" Ai là Tiểu Tri Tri. "
Tư Minh Trầm hàm ý nói:" Nếu Tri Tri không để ý tới tôi, vậy chiếc nhẫn này tạm thời chưa đưa vậy. "
" Chiếc nhẫn ở đầu? "Rốt cuộc Ôn Trĩ không cố làm vẻ thâm trầm nữa, nhìn muốn xuyên Tư Minh Trầm.
Tư Minh Trầm tim đem, cố ý không nói lời nào.
Tư Minh Trầm đang lái xe, Ôn Trĩ không dám quấy raày y, chỉ có thể nghiêm túc ngồi ở ghế lái phụ, giương mắt nhìn Tư Minh Trầm, giống nhân hòn vọng phu ấm ức.
" Chiếc nhẫn ở ngăn kéo bên phải. "
Ôn Trĩ vội vàng kéo ngăn kéo ra, hai chiếc hộp màu trắng nằm bên trong.
Cậu tuỳ ý mở ra, cầm chiếc nhẫn kim cương bên trong có khắc tên Tư Minh Trầm, nhỏ hơn chiếc còn lại một chút.
Hai chiếc nhẫn kiểu dáng giống nhau, bởi vì đều là nam nên hơi tao nhã, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện, mỗi chỗ trên chiéc nhẫn đều được điêu khắc từ kim cương nhỏ, hai chiếc nhẫn hợp lại chính là câu chuyện tình yêu.
Ôn Trĩ yêu thích không nỡ buông tay mà vuốt ve, không đeo ngay mà lẫn nữa bỏ lại.
Tư Min Trầm thấy vậy hỏi:" Không thích sao? "
Ôn Trĩ lắc đầu:" Phải là anh đeo cho em. "
Tư Minh Trầm tôn trọng cảm giác nghi thức của cậu:" Được. "
Thời gian còn lại, Ôn Trĩ vào trang web chính thức của thương hiệu để tìm cặp nhẫn kim cương, cậu đọc kỹ cảm hứng thiết kế của những chiếc nhẫn và không khỏi khâm phục tài năng của Giang Thừa Thư.
Không nói cái khác, chiếc nhẫn quả thật rất đẹp.
Về đến nhà, Tư Minh Trầm giúp Ôn Trĩ đeo nhẫn, Ôn Trĩ cũng quên mất chuyện bánh mật dòn. Ngài mai phải đi quay tiết mục, Ôn Trĩ quyến luyến không thôi, hoàn toàn không muốn tháo nhẫn xuống. Nhưng vừa mới nói chuyện này với Tình Vãn xong, lập tức bị Tình Vãn mắng té tát bộ não yêu đương của mình.
Tư Minh Trầm khẽ nhéo mũi Ôn Trĩ, an ủi:" Không sao, chờ hết tiết mục, chúng ta liền đeo. "
Chiếc nhẫn mới tinh chưa từng được đeo, đương nhiên không muốn chờ một tháng. Cậu tìm một sợi dây chuyền, xâu chiếc nhẫn vào đeo lên. Như vậy thì mặc áo cao cổ, người khác sẽ khẽng nhìn ra.
Ngày hôm sau, hai người bay về phía Nam, tiếp thục thu hình.
Quy tắc lần này vẫn giống như trước, thậm chí tiền thưởng Ôn Trĩ lấy được trước đó vẫn có thể tiếp tục dùng.
Mặc dù địa điểm quay thay đổi, nhưng kiểu mẫu không đổi. Khi các khách quý đến trấn nhỏ phương nam, hoạt động một ngày, sau đó tiến hành bỏ phiếu, dựa theo số phiếu phân số tầng.
Khách sạn bằng gỗ sang trọng, Ôn Trĩ lặng lẽ đi tới tầng bốn, nhìn thấy khung cảnh bên trong xong thì ham.
Cậu và Tư Minh Trầm còn chưa được hưởng thụ kiểu mẫu của tầng cao nhất, không biết lần này có được hay không.
Nhìn tầng bốn, Ôn Trĩ lại lặng lẽ đi tới tầng một, cậu phát hiện lần này tổ tiết mục còn quá đáng hơn trước đó, mỗi tầng trong ngôi nhà khác nhau một trời một vực.
Phòng ngủ tầng một chẳng những không có giường như bình thường, thậm chí ngay cả giường đất cũng không phải, chỉ là dùng đá xây thành chỗ ngủ tạm thời.
Ôn Trĩ hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ, nếu cậu và Tư Minh Trầm ở đây một tuần, thật đúng là thảm rồi. Mặc dù chỉ cần cậu được ở cùng Tư Minh Trầm thì cho dù là chuồng heo cũng nguyện ý.
Lúc này đang phát sóng trực tiếp, vô cùng náo nhiệt. Tống nghệ chỉ mới tạm nghỉ một tuần. Quan hệ của Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm đã trở bạo, khiến các khán giả vô cùng mong đợi.
Lần quay này là lần đầu tiên cùng khung hình sau buổi tiệc và sau khi hẹn ước sau sóng gió.
Ôn Trĩ đang chuẩn bị xuống tầng nói cho Tư Minh Trầm biết tin tức trên lầu, bỗng nhiên một người mặc quần áo đen đeo mặt nạ chặn lại, còn đưa cho cậu một tấm thẻ nhiệm vụ.
Trên thẻ nhiệm vụ có viết:" Khiến đối phương chính miệng tỏ tình, nói ra một câu anh yêu em, tức là hoàn thành, có thể thêm phiếu 50 vạn. (Nhiệm vụ này chỉ có mình tự biết, những người khác nếu như biết nhiệm vụ, thì sẽ thất bại. "
Ôn Trĩ hưng phấn chặn lại người mặc quần áo đen:" Có thật khong? Nếu như tôi hoàn thành nhiệm vụ, tiền thưởng sẽ là phiếu 50 vạn? "
Người mặc quần áo đen gật đầu:" Cố gắng lên. "
Lúc Ôn Trĩ xuống tầng, phía dưới tất cả khách quý đã có mặt. Tang Kỳ và Khương Tinh Nam nắm tay chào hỏi Ôn Trĩ:" Tiểu Trĩ, chào buổi sáng. "
Ôn Trĩ chỉ hơi khẽ gật đầu, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tư Minh Trầm, bắt đầu suy nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu cẳm thấy, nếu cậu có thể nhận được nhiệm vụ, có thể những người khác cũng có, cho nên cộng thêm phiếu 50 vạn, bọn ọ không chiếm được nhiều ưu thế.
Nhưng nếu bọn họ không có phiếu, hậu quả sẽ vô cùng thảm.
Máy quay đã mở, tổ đạo diễm nói cho mọi người biết nhiệm vụ hôm nay, nói là nhiệm vụ, không bằng nói là giải trí thông thường.
Sau khi mỗi người nhận được một trăm đồng tiền mặt, có thể tự do lựa chọn địa điểm ước hẹn, trước khi trời tối trở lại tập hợp là được.
Ôn Trĩ nhận được tiền, cũng nói rõ tình huống với Tư Minh Trầm, thuận tiện nhắc nhở một câu, bọn họ nhất định không thể đứng thứ nhất đếm ngược.
Tư Minh Trầm gật đầu:" Được. "Sau đó bắt đầu chọn địa điểm ước hẹn.
Tổng cộng có bốn nơi, có chơi du hồ, thưởng trà ngắm cảnh, nặm hoa sen và diễn hát Bình Đàn.
" Muốn đi chỗ nào. "Tư Minh Trầm hỏi Ôn Trĩ.
Ôn Trĩ:" Chúng ta đi nghe Bình Đàn đi. "
Tư Minh Trầm gật đầu, nắm tay Ôn Trĩ chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Tang Kỳ gọi bọn họ lại:" Minh Trầm, Tiểu Trĩ, hai người đi chỗ nào? "
Tư Minh Tràm hỏi ngược lại:" Các anh đi đâu. "
Tang Kỳ:" Chưa nghĩ ra, không bằng chúng ta đi cùng nhau? "
Khương Tinh Nam nắm tay Tang Kỳ, vẻ mặt mất mát. Hắn không muốn ở cùng hai người Ôn Trĩ, chỉ muốn ở riêng với Tang Kỳ.
" Anh Tang Kỳ, em muốn đi ngắm hoa sen, chúng ta cùng đi được không? "
Tang Kỳ giả vờ không nghe rõ, tự nhiên đề nghị:" Hình như hai người Tiểu Trĩ nghe Bình Đàn, chúng ta cùng đi đi. "
Khương Tinh Nam không nói nữa, rũ mắt.
[Tang Kỳ làm sao vậy, cứ luôn chạy theo Tư tổng và Ôn Ôn.]
[Mẹ nó, tôi có một suy nghĩ rất máu chó! Không phải Tang Kỳ thích Tư tổng chứ! Tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn Tư tổng không bình thường, giống như là không cam lòng.]
[Không thể nào, không thể nào, Tang Kỳ thế mà là thụ sao? ]
[Khương ảnh đế thật thảm, bạn trai mình có ánh trăng sáng.]
[Có lẽ nào là.. Tang Kỳ thích Ôn Trĩ..]
Trên đường, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm hoàn toàn xem Tang Kỳ như không khí, đổi sang đường thuỷ, Ôn Trĩ phát huy năng lực đồng tiền, cùng Tư Minh Trầm ngồi thuyền nhỏ đi du hồ.
Người khác chỉ óc hai trăm đồng, nhưng bây giờ Ôn Trĩ chính là tiểu phú oong, tất cả tiền gửi ngân hàng cộng lại có một ngàn đồng.
" Ông ơi, chúng cháu muốn trà đắt tiền nhất. "
Nhìn Tang Kỳ đứng trên bờ xa xa, trong lòng Ôn Trĩ thoải mái khó hiểu, bắt đầu đắc ý.
Thuyền của bọn họ khá lớn, thuộc về loại hình sang trọng, một lần hai trăm đồng.
Ông lão hỏi;" Đắt tiền nhất hai trăm một lạng, tôi pha cho hai người một bình trà.'
Ôn Trĩ ngẩn ra, giả vờ bỏ ví vào túi: "Hai mươi đồng một lạng là được, cảm ơn."
Cánh tay Tư Minh Trầm tựa trên bàn trà, lẳng lặng đánh giá vẻ mặt thay đổi của Ôn Trĩ, sau đó rót một ly trà vừa pha cho cậu.
Ôn Trĩ ngửi một chút, mùi rất thơm: "Tư Tư, anh nếm thử đi, không hợp khẩu vị thì chúng ta lại mua."
Tư Minh Trầm nếm thử: "Rất thơm."
[Tôi cảm thấy, ánh mắt Tư tổng nhìn Ôn Trĩ không quá giống, có chút bá tổng cưng chiều.]
[Trà hai mươi đồng một lạng, Tư tổng uống quen sao]
[Ôn Ôn thật keo kiệt, trong tay có nhiều tiền như vậy, cho Tư tổng một bình trà bốn mươi đồng.]
[Các chị em, tôi mới từ bên Tang Kỳ và Khương Tinh Nam sang, nói thế nào nhỉ, hai người họ sống chung chẳng ngọt chút nào, khác biệt một trời một vực với Ôn Trĩ Tư Minh Trầm.]
Quán trà nhỏ nghe Bình Đàn, bên trong bị tổ tiết mục bao, vô cùng yên tĩnh.
Ôn Trĩ không quên nhiệm vụ của mình, tìm cơ hội để Tư Minh Trầm tỏ tình.
Thật ra thì cho tới bây giờ cậu mới hiểu, độ khó của nhiệm vụ này có thể nói là cấp độ địa ngục. Khoảng thời gian này sống chung với Tư Minh Trầm, cậu đá sớm hiểu thấu tính cách y. Muón để Tư Minh Trầm chủ động nói "Anh yêu em" gần như là không thể nào.
Cho nên Ôn Trĩ luôn dùng cái đầu nhỏ thông minh của mình nghĩ cách.
Quán nhỏ nhưng bón ăn rất đắt tiền, có tiện nghi. Tiện nghi nhất là món ăn không kèm theo nước trà món tráng miệng, chỉ bao hàm tiền vé vào cửa, là 90 đồng.
Món ăn cao cấp một chút, có các loại món tráng miệng Tô thị nhỏ, là 180 đồng.
Tư Minh Trầm biết Ôn Trĩ ăn ngon miệng, cũng nhìn ra được cậu tiếc tiền, vì vậy đề nghị: "Chúng ta gọi một phần 90 đồng, một phần 180 đồng, tráng miệng ăn chung."
Lúc này Ôn Trĩ gật đầu bày tỏ đồng ý.
Bình Đàn Tô Châu vô cùng nổi danh, nghe tại hiện trường lại là một loại rửa tội và hưởng thụ phong tục tập quán.
Diễn viên còn chưa ra sân trước, On Trĩ đi một chuyến đến phòng vệ sinh thật lâu, khi trở lại diễn viên thứ hai đã hát được một nửa.
Nhìn sáu đĩa bánh ngọt chưa bị động tới chút nào, Ôn Trĩ hỏi Tư Minh Trầm: "Sao anh không ăn?"
Tư Minh Trầm: "Chờ em."
Ôn Trĩ cười: "Nhiều như vậy mà, không cần chờ em."
Tư Minh Trầm không lên tiéng, nắm tay Ôn Trĩ.
"Tôi còn cho là em rơi xuống nhà cầu rồi."
Ôn Trĩ cười ngây ngô: "Trên máy bay ăn nhiều."
Mượn cuộc trò chuyện này, Ôn Trĩ bỗng nhiên xúc động nói: "Tư Tư, anh nghe cô ấyhats hay biết bao."
Tư Minh Trầm: "Ừ."
Ôn Trĩ cưỡng ép lừa tình: "Em rất hướng tới tình cảm trong Bình Đàn. Khi vai nam chính là nữ chính tỏ tình, em rất cảm động."
Tư Minh Trầm có hơi không rõ: "Bình Đàn này là ca tụng cảnh đẹp mà, em nói gì vậy?"
Ôn Trĩ lau khô khoé mắt: "Em nói là bài trước."
Làn này Tư Minh Trầm không nói chuyện.
Bài trước là 《 trâm phượng》.
Là bi kịch.
Hướng tới như vậy?
Ôn Trĩ lặng lẽ tựa đầu vào vai Tư Minh Trầm, bỗng nhiên cảm tính đứng lên: "Tình yêu giống như cát chảy, nhưng nếu như em có thể chính tai nghe người khác nói một câu" Anh yêu em ", chết cũng đáng."
Tư Minh Trầm không hiểu sao hôm nay Ôn Trĩ lại thương cảm như vậy.
[Hmmm, Ôn Trĩ làm sao vậy, cầm nhầm kịch bản sao]
[Diễn xuất của Ôn Trĩ ha ha ha, có hơi vụng về.]
[Ôn Trĩ đang ám chỉ Tư tổng tỏ tình với cậu sao]
[Không thể nào, sao cậu cảm thấy Tư tổng có thẻ nói ra mấy cây như anh yêu em chứ? ]
Lúc này, cửa quán nhỏ bị đẩy ra.
Tang Kỳ và Khương Tinh Nam đi theo phía sau, hai người cùng đi vào.
Ôn Trĩ quay đầu đối mặt với Tang Kỳ, không kiên nhẫn lầm bầm: "Bóng đèn."
Tang Kỳ và Khương Tinh Nam không có nhiều tiền, nhưng lần trước cũng có tiền thưởng, cho nên bọn họ cũng gọi bữa ăn giống Ôn Trĩ.
Trước sân khấu Bình Đài đã mang lên hai bàn trà. Tang Kỳ thưởng thức bánh ngọt, hăng hái nghe diễn viên hát khúc.
Khương Tinh Nam uống hai hớp trà, cũng im lặng nghe.
"Tiểu Trĩ thích nghe Bình Đàn sao?" Tang Kỳ đột nhiên hỏi.
Ôn Trĩ tựa vào vai Tư Minh Trầm lễ phép trả lời: "Có thể ngồi ở đây, đương nhiên là thích."
Tang Kỳ không ngờ Ôn Trĩ nói chuyện lại mang theo đao, âm thầm cau mày một cái, mỉm cười: "Mùi vị lưu tâm tô này không tệ, em nếm thử xem."
Ôn Trĩ từ chối: "Chỗ em có, anh ăn chung với Khương Tinh Nam đi."
Ôn Trĩ ba lần bốn lượt thái độ lạnh băng làm Tang Kỳ vô cùng khó hiểu. Lần trước sau chuyện kia anh ta đã giải thích rõ với Ôn Trĩ, cậu cũng không trách anh ta. Sao hôm nay gặp mặt, thái độ lại không kiên nhẫn như vậy?
[Tôi phục rồi. Bạn trai Tang Kỳ là Ôn Trĩ hay là Khương Tinh Nam? ]
[Tang Kỳ này là lão lục*, đừng thích Khương Tinh Nam của tôi được không? ]
(ám chỉ những người dường như không thể nhìn thấy sự sống chết của đồng đội và đứng lên bảo vệ súng của mình)
[Bây giờ tôi có hơi hoài nghi khả năng hai người này là tình nhân, nào có người đối với bạn trai mình như vậy]
[Các bạn luôn nói Tư tổng và Ôn Trĩ là tình nhân giả, nhưng Tư tổng rất tốt với Ôn Trĩ, cũng rất tôn trọng. Hình như chưa từng chọc ghẹo người khác? ]
[Tôi rất ghét Tang Kỳ. Anh ta cho tôi cảm giác giống như con nhà giàu bất cần đời, không chút tôn trọng người khác.]
[Kính nhờ, cái trà bánh này Khương Tinh Nam còn chưa thưởng thức lấy một miếng, toàn để cho Tang Kỳ ăn một mình.]
[Tang Kỳ thật ghê tởm, tự xem mình là trung tâm, ói.]
[Tư Minh Trầm đến tận bây giờ chỉ ăn một miếng bánh ngọt nhỏ, vẫn là Ôn Trĩ ăn phần còn lại, hai người kém quá nhiều.]
Vô thưucs, năm diễn viên Bình Đàn đều đã hát xong, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.
Thời gian lên trà, Ôn Trĩ mượn cớ đi vệ sinh, lại không thấy bóng dáng.
Tang Kỳ liếc Tư Minh Trầm, giọng mang theo nụ cười: "Ạnh nhớ khi còn bé Ôn Trĩ thích nghe Bình Đàn, không ngờ sau khi lớn lên vẫn giữ sở thích này."
Tư Minh Trầm nhàn nhạt nói: "Tại sao anh không nói em ấy khi còn bé thích ăn cơm, bây giờ vẫn thích."
Không khí giữa hai người vô cùng vi diệu, ngay cả tổ đạo diễn bên ngoài ống kính cũng cảm thấy căng thẳng.
Tang Kỳ nhăn mi không nói gì.
Khương Tinh Nam nhẹ nhàng kéo tay Tang Kỳ: "Anh Tang Kỳ, em muốn đi làm bánh hoa sen, vãn còn chút thời gian."
Chăn mày Tang Kỳ nhẹ nhàng nhăn lại, có hơi không kiên nhẫn: "Thứ kia toàn dầu, làm gì? Phí thời gian lại khó ăn, chúng ta vẫn nên ở đây nghe Bình Đàn đi."
Khương Tinh Nam buông Tang Kỳ, mi mắt khổ sở rũ xuống.
Lúc này lần nữa vang lên tiếng tỳ bà du dương, mà trên đài diễn viên đi ra khiến cho người xem và dân mạng cùng thất kinh.
Áo choàng tao nhã trắng như tuyết rũ xuống bên chên, buộc vòng quanh eo gầy gò, Ôn Trĩ cầm quạt xếp, tư thái thanh tao, làm theo tiết tấu tỳ bà đi vài bước.
Áo khoác không nhiễm một hạt bụi, con ngươi thanh niên trên đài linh động, dáng người như trúc, ngay cả hoàng hôn cũng không nỡ lưu lại vết loang lổ trên người cậu.
Giọng Ôn Trĩ rất trong trẻo, giống như thanh niên chưa tới hai mươi, dịu dàng trong suốt.
Bài hát này cậu thường nghe mẹ hát khi còn bé, lời ca hết sức quen thuộc, cũng không lo lạc giọng.
Huống chi cậu vốn biết đàn hạc, cũng tương đối thông thạo âm luật, chuyện này với cậu không hề khó.
Vì hát Bình Đàn nên cậu nhiều thêm mấy phần giọng Tô Châu cổ xưa, mỗi cái nhăn mày, tiếng cười, động tác tay, tất cả chỉ hướng về Tư Minh Trầm.
Ca từ đến từ kiệt tác 《 mộ tư tình 》, là gửi gắm của tác giả về ước mơ tình yêu tươi đẹp với người trong lòng.
Khi ca từ hát đến "gửi Liễu lang", Ôn Trĩ âm thầm đổi thành "gửi Tư lang".
Cao trào nhỏ này khiến diễn viên phía sau cũng không nhịn được cười.
Ôn Trĩ lo lắng Tư Minh Trầm không nghe được, lặng lẽ dời cây quạt đi, lén nhìn qua.
Nhưng chỉ hai giây động tác nhỏ này của cậu bị Tư Minh Trầm bắt được, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười.
Tư Minh Trầm từng nghe Quốc bảo cấp đại sư hát Bình Đàn, nhưng có thể khiến cho tim y luôn bị hung hăng nhéo, chỉ có lần này của Ôn Trĩ.
Động tác nhỏ của Ôn Trĩ rất nhiều, tinh tế nhìn đến mỗi biểu tình của cậu cũng khiếm tim y dâng trào.
Trong quán trà, tài xế cũng ra thưởng thức.
Thật ra thì Ôn Trĩ hát cũng không phải là rất tốt, nhưng cái khó là cậu dám thử Bình Đàn chưa bao giờ trả nghiệm, hơn nữa không hề xấu hổ mà hát cho "tình lang" nghe.
Ôn Trĩ đã hát được một nửa.
Mặc dù da mặt cậu khá dày, nhưng soạn lại lời bài hát này cũng khiến cậu xấu hổ.
Nhưng không còn cách nào, trừ dùng cách như vậy hoàn thành nhiệm vụ, cậu không nghĩ ra cách nào khác.
Tâm ý của cậu, chắc chắn Tư Minh Trầm sẽ biết.
Trong khu bình luận, đã kêu rên không ngớt.
[Tôi thừa nhận, tôi muốn chuyển fan.]
[Ôn Trĩ thật đáng yêu! Tôi rất thích cậu ấy!]
[Cậu ấy đang tỏ tình với Tư tổng sao? ]
[Đúng vậy đi, Tư tổng chính là tình lang của cậu ấy mà.]
[Trời ơi, Ôn Trĩ thích hợp nhất với quý công tử dân quốc không rành thế sự, quỳ cầu cậu ấy nhất đinh phải diễn một bộ dân quốc hí.]
[Lần sau còn người hỏi tôi, Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ là thật hay giả, tôi dù bị che miệng cũng phải nói là thạt!]
Tiếng tì bà dần dừng lại, Ôn Trĩ hát xong một khúc, hoàn mỹ hạ màn.]
Tang Kỳ thất Khương Tinh Nam vỗ tay, nở nụ cười cổ quái, nhẹ nhàng vỗ tay hai cái.
Từ đầu đến cuối, Ôn Trĩ đều không nhìn anh ta.
Trong mắt chỉ có Tư Minh Trầm.
Tang Kỳ không hiểu, Tư Minh Trầm có chỗ nào tót, có thể khiến cho Ôn Trĩ dù đã bị từ chối, vẫn còn nhớ mãi không quên, thậm chí còn trộm chạy ra ngoại quốc gặp Tư Minh Trầm.
Phần tình cảm này, thật đúng là tình sâu nghĩa nặng.
Nhưng vậy thì đã sao?
Không phải vẫn tách ra sáu năm, bốn năm hôn nhân bất hạnh sao?
Tiếng vỗ tay dừng lại.
Ôn Trĩ đã biểu diễn xong, còn chưa rời đi, mà xấu hổ nhìn Tư Minh Trầm, nói mình chuẩn bị đã lâu rồi.
"Từ khi còn bé em chỉ thích theo mẹ xem các loại ca kịch, trong đó có một bộ ca kịch tên là 《 cây mây và giây leo đêm 》, khi em học lớp mười một cũng từng diễn chung với các bạn."
Tang Kỳ nghe được tên ca kịch, sắc mặt biến đổi.
"Trong lời thoại ca kịch, có một câu nỏi như thế này, đến nay em vẫn còn nhớ. Bây giờ em muốn gửi đoạn văn này đến Tư Tư." Khoảnh khắc nhìn thấy anh, em đã biết nhiệt độ tối nay. Nếu như anh yêu em, em đồng ý làm cây mây và giây leo với anh, suốt đời không rời. Nếu như anh không yêu em, em sẽ nằm trong đất, nhìn anh biến thành đại thụ che trời, đưa anh bay lượn.""
Ngón tay Tư Minh Trầm khẽ run, ánh mắt thâm thuý kinh ngạc.
Đoạn văn này, là năm đó y ở bên ngoài lễ đường, nghe được Ôn Trĩ tỏ tình với Tang Kỳ.