Tư Minh Trầm giật mình một lát, sau đó tránh mắt đi, tìm kiếm công cụ trong hòm thuốc, chuẩn bị nhổ gai ra giúp Ôn Trĩ.
Da cậu trắng, bình thường chỉ hơi dùng sức đã nổi lên dấu đỏ.
Dưới mắt y, mấy cái gai đâm vào mông cậu vô cùng dễ thấy, thậm chí làn da xung quanh đã nhiễm trung, giống như bị muỗi đót, từng đám từng đám.
"Không được, tôi phải đưa em đi bệnh viện."
Nghe Tư Minh Trầm nói như vậy, mặt Ôn Trĩ trần đầy vẻ kháng cự. Hai cánh mông run rẩy, "Em không muốn để bác sĩ trông thấy em như vậy."
Tư Minh Trầm bất đắc dĩ nói; "Nhưng dù sao tôi cũng không phải bác sĩ, tôi không cách nào giúp em lấy gai ra, sẽ khiến em bị thương."
Ôn Trĩ yếu ớt nói: "Em không tin anh." Dù sao để cậu chổng mông đối mắt với bác sĩ lạ lẫm, cậu chết cũng không đồng ý.
Tư Minh Trầm hết cách, chỉ có thể thử một chút.
Ôn Trĩ nằm trên giường, vừa nghĩ tới Tư Minh Trầm đang nhìn mông mình, cảm giác xấu hổ đánh úp tới.
Nhất là khi tay Tư Minh Trầm chạm tới.
Mặc dù bọn họ là chồng chồng, nhưng từ khai cậu mất trí nhớ, hai người còn chưa từng nắm tay đâu, đột nhiên lại thân mật như thế, lại là vì nhổ gai.
Ôn Trĩ phiền muộn nhéo đầu bí đao, thở dài.
Tư Minh Trầm nghĩ là Ôn Trĩ lo lắng nên nói với cậu: "Gai Nhã Bối Kì Lân không dài, những cái đâm vào mông em lại không quá sâu."
Ôn Trĩ ấm ức cau mày: "Ừ."
Đeo găng tay một lần, Tư Minh Trầm ngồi bên cạnh Ôn Trĩ cầm kẹp, ánh mắt rơi vào tư thế của cậu.
Ôn Trĩ mặt dán lên ga giường, mắt luôn nhìn y, tư thế quỷ dị như thế khiến y rất khó không liên tưởng tới hia người từng làm một só việc đầm đìa mồ hôi lúc đêm khuya.
"Em không cần vểnh cao như vậy, có thể thả lỏng một chút." Tư Minh Trầm nói.
Ôn Trĩ hiểu chuyện: "Không sao, em vểnh cao một chút thuận tiện cho anh làm."
Cái kẹp trong tay Tư Minh Trầm run lên, đẹp lực chú ý phóng lên trên gai, chuẩn bị nhổ ra.
Một cây, hai cây..
Tư Minh Trầm rất thuận lợi lấy ra phần lớn gai, chỉ là mỗi khi ngón tay y tiếp xúc với làn da Ôn Trĩ, không hiểu cậu lẩm bẩm cái gì, phát ra âm thanh kì lạ.
"Em yên tĩnh chút."
Tư Minh Trầm cúi đầu hít sâu, phát hiện còn lại hai cái gai tương đối khó giải quyết, cái kẹp không kẹp tới.
Ôn Trĩ hừ hừ: "Nếu như cái mông của anh bị gai đam phải cũng sẽ rất đau."
Tư Minh Trầm bật cười: "Lần sau cẩn thận một chút."
Ôn Trĩ: "Còn không phải vì muốn bó hoa cho anh sao, nếu là người khác thì con lâu em mới làm."
Hai ngón tay Tư Minh Trầm nhẹ nhàng chạm đến nơi bị gai đâm, Ôn Trĩ bị đau nói: "Đau, anh nhẹ chút."
Tư Minh Trầm: "Hai cái gai này hơi sâu, tôi cần dùng lực chút."
Ôn Trĩ xoắn lông mày: "Vậy được rồi."
Tư Minh Trầm nhìn dáng vẻ cậu thảm hại, giúp cậu chuyển lực chú ý: "Muốn tặng hoa hồng cho tôi?"
Ôn Trĩ: "Phải, chứng minh cho tình yêu vô cùng hoàn mỹ của chúng ta."
Động tác Tư Minh Trầm rất khẽ: "Cảm ơn."
Mười phút sau rốt cuộc cũng lấy hết gai ra.
Cuối cùng Tư Minh Trầm giúp Ôn Trĩ bôi thuốc, dặn cậu hai ngài tới đừng tắm rửa.
Ôn Trĩ không còn sức trả lời, sau đó nghiêng người nằm ngửa trên giường.
Dù không mặc đò lót cậu cũng không cảm tháy khó chịu chút nào, thậm chí quên mất chuyện này.
Tư Minh Trầm dời mắt đắp chăn lên người cậu: "Có thể xuống giường sao?"
Ôn Trĩ chân thành nói: "Tay nghề của anh cũng không tệ lắm không khiến cho em không xuống nổi giường."
Tư Minh Trầm: "Nói chuyện nghiêm túc."
Ôn Trĩ vô tội chớp mắt: "Em nói chuyện rất nghiêm túc."
Thu dọn đơn giản, Ôn Trĩ ung dung mặc quần vào chuẩn bị tiếp tục thu hình cùng Tư Minh Trầm.
Cậu nhìn y, cảm giác xấu hổ dần giảm đi.
Ra đến trước cửa phòng, Ôn Trĩ tiến lên phía trước: "Tư Tư, cái mông của em có non không?"
Ánh mắt Tư Minh Trầm tối xuống: "Non."
Đám người trong phòng trực tiếp còn đang chờ hai người. Ôn Trĩ vừa ra ngoài lập tức giải thích với ống kính: "Xin lỗi mọ người, vừa rồi ngã xuống bị mấy cây gai đâm phải, Tư Tư giúp tôi nhổ ra." Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon.com, cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
[Bị đâm sao, cái này cũng không thể qua loa, xác định đã nhổ ra toàn bộ sao? "
[Ôi trời, đâm chỗ nào? ]
[Tư Tư nhổ giúp Ôn Trĩ? Tôi khá quan tâm đó là chỗ nào? ]
[He he he, nhổ gai.]
Sau khi ăn chút điểm tâm trong phòng trà, Ôn Trĩ tâm trạng tốt hơn một chút, sau khi nhổ gai được một lúc, cảm giác không còn rõ ràng như vừa rồi, nhưng mây giờ cảm giác tê tê dần đánh tới, cậu đứng ngồi không yên.
Tư Minh Trầm chú ý tới dị thường của cậu, hỏi:" Muốn nằm một lát hay không? "
Sắc mặt Ôn Trĩ có hơi trắng:" Được. "
Bình thường Ôn Trĩ luôn nhảy nhót tưng bừng, bây giờ yên tĩnh, không chỉ Tư Minh Trầm, ngay cả dân mạng cũng có chút không quen.
Tư Minh Trầm giơ tay đặt lên trán cậu, phát hiện cậu tuy không sốt nhưng vì an toàn, y vẫn gọi bác sĩ tới.
Sau khi nghe Tư Minh Trầm miêu tả đơn giản, bác sĩ không yêu cầu xem viết thương của Ôn Trĩ, đơn giản lấy ra chút thuốc tiêu viêm và thuốc bôi ngoài da liền rời đi.
Sau khi cho Ôn Trĩ uống thuốc, cậu liền nằm trên tatami trong phòng trà, Tư Minh Trầm thì ở bên cạnh chăm sóc cậu.
Sợ Ôn Trĩ tịch mịch, Tư Minh Trầm còn lấy bí đao tới cho cậu ôm.
Ôn Trĩ thừa cơ nắm tay Tư Minh Trầm, dán mặt lên lòng bàn tay y, mơ màng ngủ thϊếp đi.
Trên lòng bàn tay, xúc cảm lông mi rung động khiến đáy lòng Tư Minh Trầm ngứa ngáy, y trông coi Ôn Trĩ, luôn không nhúc nhích.
Buổi chiều này, phòng trực tiếp của hai người phá lệ yên tĩnh, rất nhiều dân mạng cũng có đổi mới suy nghĩ với Tư Minh Trầm.
Kỳ thật Tư Minh Trầm rất ôn nhu, cũng rất cẩn thận, không hề giống những tổng tài trong những tiết mục khác, từ đầu đến cuối chú ý phong phạm, động một chút lại cố ý ảnh hưởng và hình tượng, há miệng ngậm miệng đều là đạo lý lớn, cần đoàn đội nghe theo phân phối của mình. Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon.com, cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
Càng có nhiều dân mạng bày tỏ, Tư Minh Trầm tham gia tống nghệ mang tới cho tập đoàn Tư Thịnh nhiều ảnh hưởng tích cực.
Mãi cho đến đêm, Ôn Trĩ mới tỉnh lại, miệng vết thương đau đớn biến mất như kì tích.
Tổ đạo điễn quảng bá, khách quý đã đến, yêu cầu tất cả khách quý mau chóng tập hợp tại sảnh.
Tư Minh Trầm hỏi:" Có cần xin nghỉ phép không? "
Ôn Trĩ lắc đầu:" Không cần, không đau. "
Sảnh tầng một đãi khách, tất cả khách quý đã lục tục đi xuống, ở giữa là tiệc tối phong phú.
Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm khẽ nói chuyện:" Xem ra vị khách quý mới khá nặng cân. "
Tư Minh Trầm không có hứng thú, điểm chú ý chỉ đặt trên chuyện mông Ôn Trĩ có còn đau không.
Người đã đến đông đủ, nhóm khách quý ngồi vây quanh sô pha, toàn bộ nhìn về phía cổng.
Tiếng giày da dẫm lên sàn nhà cẩm thạch vang lên, vị khách quý đầu tiên xuất hiện là Khương Tinh Nam lưu lượng đang hot.
Cố Thừa Phong thấy Khương Tinh Nam, kinh ngạc một lát. Khương Tinh Nam từ ba năm trước giành được ảnh đế rất hiếm khi lộ diện. Nghe đồn anh ta tìm được bạn trai siêu cấp phú soái, sắp có thể gả vào hào môn.
Khu bình luận trên mạng đã bạo tạc, tất cả mọi người đang thảo luaanj vị ảnh đế trẻ tuổi tài cao này.
Lúc này anh ta đang ngồi cùng tổ cp, thân phận chắc chắn không thấp.
Ôn Trĩ thấy Khương Tinh Nam rất lạ lẫm, nhưng cũng cảm thấy giá trị nhan sắc rất cao, chí ít thì thuận mắt hơn Cố Thừa Phong.
Cậu lén nhìn Tư Minh Trầm, phát hiện Tư Minh Trầm cũng đang nhìn Khương Tinh Nam, chỉ là trong mắt không có cảm xúc gì, phù hợp với hình tượng của y.
Cậu chuẩn bị lặng lẽ nói chuyện với Tư Minh Trầm, ở cửa lại xuất hiện một người khác.
Lúc vị khách quý này đi tới, tất cả mọi người đều tương đối cảm thấy hứng thú, ngoài trừ nghề nghiệp và thân phận của người này, chủ yếu nhất là vị khách quý này vô cùng đẹp trai, thân hình cao lớn, nhìn xa giống như người mẫu, khí chất ổn trọng thành thục.
Lúc vừa thấy vị khách quý này, mi tâm Tư Minh Trầm đần cau lại, trong mắt dâng lên một cỗ tức giận không tên.
Y tựa vào ghế sô pha, ánh mắt như nhuộm đao, toàn thân trên dưới đều tỏa ra áp suất thấp.
" Xin chào mọi người, tôi tên Tang Kỳ, tôi kinh doanh đầu tư tài chính. Tên công ty là NAICHI. "
[Khách quý mới cũng rất đẹp trai, anh ta không phải là bạn trai chân chính ngoài giới của Khương Tinh Nam chứ?"
[Tôi tra tên công ty này, mẹ nó, giá trị thị trường hơn một ngàn tỉ, là xí nghiệp gia tôc.]
[Khó trách Khương Nam Tinh giành được ảnh đế liền ở ẩn, hóa ra là gả vào hào môn.]
[Đợi đã, nếu như Khương Tinh Nam và Tang Kỳ là thật, vậy cp thật là hai người bọn họ? ]
[Tôi đoán Tang Kỳ tham gia cái tống nghệ này cũng là vì cho Khương Tinh Nam danh phận đi, kiểu công khai này, hotseach cũng phải bạo.]
Tang Kỳ và Khương Tinh Nam đã ngồi xuống, Tang Kỳ nhìn Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm nói: "Đã lâu không gặp."
Ôn Trĩ ngạc nhiên vì Tang Kỳ đến đây, cười nói: "Đã lâu không gặp."
Toàn bộ quá trình Tư Minh Trầm không để ý tới Tang Kỳ lễ phép chào hỏi, chỉ cắt phần bò cà ri của mình, lạnh lùng như băng.
Tạ Cảnh tràn ngập hiếu kì với vị khách quý mới này, thấy họ quen nhau liền hiếu kì hỏi: "Tang tổng và Ôn Trĩ là bạn bè cũ?"
Tang Kỳ cong môi cười: "Phải."
Ôn Trĩ và Tang Kỳ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quen biết trên 12 năm. Khi còn bé, y bị Ôn Kỳ Sơn đánh cũng đều là Tang Kỳ che chở, cho nên đối với vị ca ca trúc mã này rất cảm kích. Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon.com, cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
Lúc đầu Ôn Trĩ định nói gì đó, nhưng chợt nhớ tới Tư Minh Trầm hiểu lầm cậu thích Tang Kỳ. Cậu vô thức nhìn Tư Minh Trầm, phát hiện cảm xúc của y rất kém.
"Tư Tư, có phải anh không thoải mái không?"
Ôn Trĩ giơ tay lên, cầm lấy bàn tay lạnh buốt của Tư Minh Trầm: "Anh có lạnh không? Có cần chỉnh điều hòa cao lên không?"
Tư Minh Trầm nhìn Ôn Trĩ, vẻ mặt lộ ra mấy phần mệt mỏi: "Không cần, tôi không sao."
Ôn Trĩ vẫn rất lo cho thân thể của Tư Minh Trầm, rõ ràng lúc chăm sóc cậu vẫn rất tốt.
Lúc này Tang Kỳ nói: "Nếu như không thoải mái tuyệt đối không nên gắng gượng chống đỡ, tranh thủ thời gian khám bác sĩ mới tốt."
Khương Tinh Nam nhìn Tang Kỳ, múc một chén canh hải sản đưa đến bên tay anh ta.
Tư Minh Trầm nâng mắt, xa cách nói: "Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao."
[Tôi cảm thấy hình như vị khách quý mới tới quen biết Tư tổng và Ôn Trĩ.]
[Nhìn Tư tổng tương đối khách khí, có lẽ là sơ giao đi.]
[Tôi vừa tra, mấy năm trước công ty Tang Kỳ phát triển không tồi nhưng hai ngày gần đây giá trị thị trường ở Châu Âu giảm đi không ít, trái lại nghiệp vụ Châu Âu lại càng tăng mạnh.]
[Chiến trường chính của Tư Thịnh ở trong nước, nước ngoài không phải trọng tâm, sản nghiệp của Tang Kỳ ở trong nước lại không cao.]
[Có lẽ là đối thủ một mất một còn hoặc là cạnh tranh thương nghiệp.]
Ăn bữa tối xong, trực tiếp hôm nay cũng kết thúc, nhóm khách quý lần lượt rời đi.]
Tư Minh Trầm nắm tay Ôn Trĩ: "Còn đau không?"
Ôn Trĩ lắc đầu, thấy Tư Minh Trầm không động đến bò cà ri: "Có phải anh không thấy ngon miệng không? Có cần gói một ít mang về, lỡ ban đêm anh đói bụng thì sao?"
Ánh mắt Tư Minh Trầm hơi trầm: "Không cần, hôm nay tôi không có khẩu vị."
Ôn Trĩ không nhắc lại chuyện gói đồ ăn nữa, chuẩn bị rời đi cùng y.
Hôm nay tâm tình của Tư Tư không tốt, tạm thời đừng ôn chuyện với Tang Kỳ, có thời gian lại nói.
"Tiểu Trĩ." Tang Kỳ để Khương Tinh Nam về phòng trước, đổi theo Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm: "Nghe Tư Minh Trầm nói em mất trí nhớ, gần đây khôi phục thế nào?"
Ôn Trĩ: "Rất tốt."
Ánh mắt Tang Kỳ đầy vẻ đau lòng: "Anh ở bên Châu Âu quen biết ddoàn đội chuyên gia tương đối uy quyền, có thời gian dẫn em đi xem, vẫn nên mau chóng khôi phục kí ức mới tốt."
Bàn tay Tư Minh Trầm cầm tay Ôn Trĩ căng thẳng, mắt lạnh như băng nhìn Tang Kỳ: "Cám ơn anh quan tâm, tình trạng cơ thể Ôn Trĩ không ai quan tâm hơn tôi, về phần đoàn đội chuyên gia quyền uy anh nói tôi đã tìm giúp y, đang tiếp thu hệ thống trị liệu." Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon.com, cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
Tang Kỳ khẽ cười: "Vậy thì tốt rồi. Vài ngày trước tôi gặp chú Ôn, y cũng rất lo lắng cho tình trạng cơ thể Tiểu Trĩ, thấy ông ấy sốt ruột tôi mới tranh thủ thời gian nghĩ cách."
Ôn Trĩ nói: "Cám ơn anh Tang Kỳ, nhưng Tư Tư đã liên hệ giúp em rồi."
Tang Kỳ nghe được xưng hô của Ôn Trĩ gọi Tư Minh Trầm, giọng ôn hòa: "Không sao, em tốt anh cũng yên tâm."
Lúc này Tư Minh Trầm cúi đầu nhìn Ôn Trĩ: "Đi về trước đi, miệng viết thương của em nên bôi thuốc."
Tang Kỳ bỗng nhiên ngắt lời: "Bôi thuốc? Tiểu Trĩ bị thương sao?"
Ôn Trĩ giải thích: "Không tính là bị thương, chỉ là ngoại thương rất nhỏ mà thôi."
Tang Kỳ kiên nhẫn truy hỏi: "Thật sự không nghiêm trọng sao? Khi em còn bé động một chút liền bị thương. Lúc chúng ta học sơ trung, không ít lần anh đưa em đi bệnh viện."
Ôn Trĩ vò đầu: "Thật sự không có chuyện gì."
"Em về trước đi, tôi có vài câu muốn nói với anh họ."
Ôn Trĩ gật đầu: "Được, vậy em chờ anh." Vừa đi được mấy bước, cậu quay đầu: "Tư Tư, anh có muốn ăn mì Ý không? Em thấy trong bếp có, làm cho anh một bát nha? Anh chưa ăn cơm, em lo dạ dày anh không thoải mái."
Tư Minh Trầm quay đầu nhìn cậu: "Được, bảo bối."
Ôn Trĩ giật mình, hưng phấn nhìn chằm chằm Tư Minh Trầm.
Vừa rồi thế mà Tư Minh Trầm gọi cậu là bảo bối!
Nghe thấy tiếng bảo bối này, ngay cả cái mông của Ôn Trĩ cũng không đau nữa, chân cũng không mỏi, làm việc cũng vô cùng có lực.
Xung quanh khôi phục yên tĩnh, Tư Minh Trầm mới nặng nề nhìn Tang Kỳ, chân đạp lên trên gạch đá, mỗi bước đều vững vàng hữu lực.
Nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn trong bóng tối của Tư Minh Trầm, Tang Kỳ khẽ cười: "Sao thế, Minh Trầm."
Ánh mắt Tư Minh Trầm sắc bén nhìn chằm chằm anh ta, không có chút nhiệt độ: "Nghe đây, tôi mặc kệ lúc trước Ôn Trĩ thích anh đến đâu, nhưng hiện tại người em ấy thích là tôi, tôi là bạn lữ hợp pháp. Nếu như anh dám vượt qua lôi trị một bước, đừng trách tôi trở mặt không nhận người thân."
Thấy sắc mặt Tang Kỳ cực kém, Tư Minh Trầm lại tiến thêm một bước: "Cái công ty kia của anh, có thể làm được gì tự anh ước lượng."