Áp lực trong hai ngày thứ năm thứ sáu thực hành ở bệnh viện không tính là lớn, sau khi thi giữa kì xong, điều quan trọng nhất mà Lâm Dữ Hạc cần phải cân nhắc chính là tiệc đính hôn vào chủ nhật này.
Từ lúc quyết định thời gian đính hôn cho tới giờ Ngô Hân vẫn luôn gửi cho Lâm Dữ Hạc những tin tức liên quan. Trước đó Lâm Dữ Hạc thi cử bận rộn, không sao quan tâm được chuyện này, hơn nữa cậu cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào loại chuyện này, cảm thấy chỉ là một thỏa thuận, làm cho xong quy trình là được rồi.
Có điều trong nhà lại rất coi trọng thỏa thuận kết hôn này, cho dù chỉ là đính hôn cũng rất xem trọng. Tuy rằng các quy trình của buổi tiệc đính hôn bên phía Lục gia sớm đã sắp xếp tốt rồi, không cần Lâm gia bận tâm, nhưng Ngô Hân vẫn là không tài nào lơ đi được.
Bà ta rất sợ lỡ có sơ xuất gì, dẫn đến xuất hiện chuyện không nên xảy ra trong hợp tác với Lục Nan.
Tới gần chủ nhật, Ngô Hân gửi tin tức tới càng gấp. Đến chạng vạng thứ bảy, Lâm Dữ Hạc vừa tan học liền bị bà gọi ra ngoài.
Lần này hẹn gặp ở một quán cà phê gần trường Lâm Dữ Hạc, Ngô Hân còn cố ý mang theo rất nhiều tư liệu tới, đặc biệt giải thích với Lâm Dữ Hạc.
Mặc dù mới chỉ là tiệc đính hôn, nhưng hào môn luôn rất phô trương, đây cũng là sự kiện công khai đầu tiên của Lục Nan sau khi nhậm chức chủ tịch, ngoại trừ người thân bạn bè, đến lúc đó cũng sẽ có rất nhiều doanh nhân tới tham dự, quy trình cũng tương đối phức tạp.
"Ta đã đặc biệt chuẩn bị cho tiệc đính hôn, cũng đã gặp MC, lấy về toàn bộ thông tin của các quy trình trong buổi tiệc."
Ngô Hân nói, vỗ nhẹ vào văn kiện trước mặt.
Ở trong đó đã trình bày tư liệu của tất cả quy trình, mười mấy văn kiện xếp chồng lên nhau thành một chồng dày.
Nhìn vào chồng tư liệu, Lâm Dữ Hạc đột nhiên cảm thấy tài liệu ôn thi của mười một môn Y khoa trở lên đáng yêu cực kỳ.
Cậu hoàn toàn không ngờ tới chỉ là một cái đính hôn thôi mà cũng phải chuẩn bị nhiều như vậy.
Có điều cứ cho là vậy, Ngô Hân vẫn thấy đã chuẩn bị chậm mất rồi. Nếu không phải người của Lục Nan nói đoàn đội tạo hình ngày đính hôn mới đến, chỉ sợ Lâm Dữ Hạc sớm đã bị kéo đi hóa trang các kiểu rồi.
Ngô Hân nói: "Buổi đính hôn ngày mai, sẽ là lần đầu tiên chính thức giới thiệu thân phận của cậu ra bên ngoài."
"Cậu cũng biết, bởi vì bận tiếp quản tập đoàn Thái Bình, Lục tiên sinh mấy ngày nay không có thời gian đích thân tham gia vào tuyên truyền quan hệ yêu đương. Cho nên người của bọn họ cuối cùng quyết định để bảo vệ đối tượng kết hôn, trước khi công bố thân phận của cậu đã phong tỏa tất cả tin tức có liên quan."
"Cho nên trước mắt vẫn chưa có ai biết thân phận đối tượng kết hôn của Lục tổng, ngày mai phần lớn những người tới tham dự đều không biết cậu, ấn tượng đầu tiên cực kỳ quan trọng, nhất cử động của cậu đều sẽ bị chú ý quan sát, buộc phải biểu hiện cẩn thận, nghe không?"
Lâm Dữ Hạc: "Dạ."
Ngô Hân lại nói: "Chờ tiệc đính hôn kết thúc, truyền thông cũng bắt đầu tuyên truyền tin tức, đó mới thực sự là trận chiến lớn."
Kỳ thực đối với Lục gia mà nói, xưa nay chụp lén, tin tức này nọ chưa bao giờ dừng lại. Lục gia là hào môn thế gia ở Hương Giang, tùy tiện một tin tức linh tinh là có thể nuôi sống vài tờ báo giải trí nhỏ lẻ, nhất cử động của từng thành viên Lục gia đều sẽ bị phóng to lên rồi đưa lên trang nhất để thu hút lượng truy cập.
Chỉ có điều Lục Nan vẫn luôn một mực phát triển ở đại lục, số lần quay về Hương Giang có thể đếm được trên đầu ngón tay, những tờ giải trí cũng không thể đào lại được tin tức lớn nhỏ của anh, đại lục bên này với những tin tức tiêu khiển như vậy cũng hạn chế tương đối nhiều, những tin tức có liên quan tới Lục Nan càng không có bao nhiêu.
Nhưng lần này là đại hỗn lễ của Lục Nan, độ quan tâm khẳng định muốn thấp cũng không được, lại thêm tin tức tập đoàn Thái Bình mới đổi chủ tịch, đến lúc đó thanh thế các loại báo cáo khẳng định lớn hơn nữa.
Cho nên Lâm Dữ Hạc cũng phải phối hợp với toàn bộ quy trình.
Ngô Hân lấy ra túi đầy tin tức, tạp chí, văn kiện: "Ta đã tập hợp một ít những tin tức của truyền thông đưa về Lục gia. Lần này đính hôn Lục gia tạm thời không sắp xếp người tới tham gia, cho nên không cần vội vàng học thuộc tư liệu của mỗi người bọn họ, xem trước một chút tin tức là được rồi. Sau này đối diện với truyền thông là chuyện cậu không thể tránh khỏi.
Lâm Dữ Hạc vẫn luôn không có hứng thú với những tin tức tiêu khiển, nói theo kiểu trên mạng thì chính là "hiện sung"*, cậu tự nhiên đối với những báo lá cải mà Ngô Hân đưa tới cũng không có hứng thú gì.
*Hiện sung: thuật ngữ này bắt nguồn từ Nhật Bản, nghĩa gốc là: cuộc sống thực rất viên mãn, chỉ những người đăng bài trên Internet và thảo luận về thói quen của họ cho những cư dân mạng khác thấy rằng cuộc sống của họ ngoài đời rất viên mãn.
Nhưng kích cỡ chữ của những tờ báo nhỏ này bị phóng to lên, đánh chủ ý mười phần vào tiêu đề, lại ngoài ý muốn hấp dẫn tầm mắt của cậu.
"Từ chối quẹt thẻ cho vợ tương lai, Lục Anh Minh không hổ là "cực khôn khéo""
"Mộng hào môn tan vỡ? Bạn gái mới của Lục Anh Minh mua sắm cực kỳ xót lòng!"
"Tình cũ thắng tân hoan? Tân sủng của Lục nhị thiếu không có quyền quẹt thẻ!"
Ngô Hân cũng là dùng rất nhiều công sức, tìm tới về cơ bản đều là báo chí mới nhất. Mà đoạn thời gian gần đây, người mà cánh truyền thông Hương Giang chú ý tới nhất chính là con trai thứ hai của đời thứ ba, cũng chính là người em họ khiến Lục Nan phải kết hôn, Lục Anh Minh.
Lục Anh Minh phong lưu thành tính, chuyện xấu không ngừng, ngày ngày đổi bạn gái. Hiện tại gã công bố tin kết hôn, các truyền thông tự nhiên đối với vị tân hoan này dị thường cảm thấy hứng thú, tranh nhau đưa tin cô ta làm sao "trói" Lục nhị thiếu.
Chính tại thời điểm vị bạn gái mới này đang ở tâm điểm chú ý, bỗng nhiên có tờ báo lá cải bắt được một tin tức "rúng động"—— lúc bạn gái đi ra ngoài mua sắm không quẹt thẻ của Lục nhị thiếu mà là của chính mình.
Tin tức này vốn dĩ cũng không thể nào làm dậy lên làn sóng quá lớn, tuy rằng truyền thông bên Hương Giang vẫn luôn thích phóng đại lên, nhưng loại sự tình này cùng lắm chỉ hot được vài ngày rồi lại chìm xuống mà thôi.
Vấn đề chính là ở chỗ---- bạn gái cũ của Lục nhị thiếu trước đây đều lấy được thẻ ngân hàng của gã, trong thời gian yêu đương vẫn luôn dùng thẻ của gã.
So sánh lại, không ít báo lá cải đưa tin cũng bắt đầu nói đính hôn đã tính là gì, cô bạn gái cũ mới là chân ái. Hơn nữa vị tiền nhiệm kia sau đó cũng tự mình trong "kiên cường" mà hot ở trên mạng, có một lượng fans nhất định, dư luận liền dần dần sinh ra nhiều ý kiến chiều hướng khác nhau.
Mà vị bạn gái mới cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, đập tiền thuê được một tay chuyên gỡ hết tin tức xuống. Mấy tờ báo lá nhỏ cũng vô cùng hứng thú với vụ này, đều châm ngòi thổi gió, hai phe nhất thời chẳng ai chịu ai.
Lâm Dữ Hạc đối với đời sống tình cảm của Lục nhị thiếu không hề quan tâm, chân chính khiến cậu để ý, chính là hai chữ "quẹt thẻ".
Khiến cậu không khỏi nghĩ tới buổi hôm đó ở Hải Để Khảm.
Có người lén lút theo dõi cậu, lén lấy đi hóa đơn của bọn cậu. Còn có người tới hỏi cậu, vì sao không dùng thẻ ngân hàng để thanh toán.
Những chuyện ấy thực sự chỉ là trùng hợp sao?
Lúc Lâm Dữ Hạc đang miên man suy nghĩ, Ngô Hân vẫn còn tiếp tục nói: "Cậu phải chuẩn bị cho tốt, đính hôn xong liền không thể giống như lúc trước nữa rồi. Đến lúc đó bất cứ lúc nào cậu ra ngoài cũng có thể bị chụp ảnh, cậu phải cố gắng chú ý dáng vẻ của chính mình, đừng gây cản trở cho Lục tổng."
Lâm Dữ Hạc nghe vậy, nhíu nhíu mày.
Bản thân cậu đối với loại sự tình yêu đương kết hôn này không có hứng thú gì, giả vờ thì chính là giả vờ. Nhưng Lâm Dữ Hạc cũng không thích sinh hoạt hàng ngày của mình bị quấy rầy, cậu trên mạng làm blogger thư pháp có mấy trăm nghìn fans cũng chưa từng đăng ảnh hay để lộ bất cứ thông tin cá nhân nào của mình.
Nhưng bây giờ cũng không phải chỗ Lâm Dữ Hạc có quyền lên tiếng, đối với việc mẹ kế nói rằng không thể giải quyết vấn đề cậu cũng chỉ có thể đè nén cảm xúc của mình xuống trước.
Ngô Hân lại nói rất nhiều, chờ bà nói xong cũng đã qua hơn ba tiếng.
Lâm Dữ Hạc cuối cùng cũng có thể trở về, ra khỏi quán cà phê, gió buổi đêm so với ban ngày thì lạnh hơn nhiều lắm, nhưng Lâm Dữ Hạc lại cảm thấy so với sự ấm áp bên trong đó thì bên ngoài càng dễ thở hơn, cảm giác ngột ngạt trong l*иg ngực cũng bị đánh bay triệt để.
Cậu tùy ý hít thở vài lần, thẳng đến khi bị gió lạnh hun đến nỗi bắt đầu ho khan mới đeo khẩu trang lên.
Lúc về tới ký túc xá Chân Lăng và Chúc Bác đều có ở trong phòng, thi xong bọn họ cũng thả lỏng một phen, không tự học nữa.
Chúc Bác đang ngồi trước bàn xem máy tính, xem lại xem, đột nhiên thốt lên một câu: "Đệt..."
Chân Lăng đang nằm trên giường chơi game hỏi: "Sao thế? Em vẫn đang livestream hả?"
Người trẻ sức khỏe tốt, Chân Lăng sốt nhẹ chỉ nghỉ ngơi hai ngày liền khỏi, bây giờ lại khỏe như vâm rồi.
Chúc Bác nói: "Không, kết thúc lâu rồi. Em vừa nãy đang lướt wechat, thấy bạn cấp ba gửi tin nhắn, nói là cậu ta phải kết hôn rồi."
Chân Lăng cau mày nhìn điện thoại: "Cái đệt, đây mới bao nhiêu tuổi a, liền kết hôn rồi?"
"Nháy mắt một cái chúng ta cũng đến cái tuổi này rồi a." Chân Lăng "chậc chậc" hai tiếng, "Người ta đều đã kết hôn rồi mà tui vẫn còn đang là cẩu độc thân đây hic."
Chúc Bác: "Anh ghen tỵ hả? Tìm một cô đê."
Chân Lăng lại nói: "Không ghen tỵ ha ha ha, ông đây mới không muốn kết hôn nhá."
Chúc Bác hỏi: "Không phải cả ngày anh đều kêu gào muốn tìm bạn gái sao?"
Chân Lăng vẫn luôn ở ký túc xá ngày ngày ca thán muốn yêu đương.
"Này không giống a."
Chân Lăng lúc nói chuyện này lại rất nghiêm túc: "Tuy rằng anh muốn tìm bạn gái, thế nhưng tuyệt đối không muốn kết hôn. Yêu đương thì chỉ cần anh tình em nguyện là được, nhưng kết hôn liền biến thành trách nhiệm, anh còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý gánh vác những trách nhiệm đó đâu."
Nghe vậy, động tác đang thay quần áo của Lâm Dữ Hạc dừng lại một chút.
"Bạn cấp hai của anh cũng kết hôn rồi, bọn họ không học đại học, học trường kỹ thuật, hình như bây giờ đang có bầu rồi. Lúc anh trở về tham gia họp lớp nghe thấy bọn họ nói vậy, luôn cảm thấy có chút. . . cảm khái."
Chân Lăng nói: "Cũng không phải là đánh giá xấu hay tốt, nhưng như vậy liền cảm thấy họ với mình giống như người của hai thế giới rồi ấy."
Chúc Bác nói: "Em cũng vậy, chưa có suy nghĩ gì về việc kết hôn hết. Mặc dù nói là tuổi chúng ta cũng đã đầu hai rồi, nhưng bởi vì vẫn còn trong trường học nên tổng thể luôn cảm thấy loại chuyện kết hôn này rất khó có quan hệ với chúng ta. . . cho nên vừa nãy em mới kinh ngạc như vậy."
Bọn họ chỉ là nói chuyện phiếm, nói cũng rất tùy ý. Chỉ là những lời này rơi vào trong tai Lâm Dữ Hạc, nhưng mỗi chữ đều như mũi kim sắc bén.
Điện thoại trong lòng bàn tay lại run lên, Lâm Dữ Hạc nhìn lướt qua, trên màn hình tự động hiện ra tin tức cụ thể và tỉ mỉ.
(Ngô Hân: [đã gửi một đường liên kết])
(Ngô Hân: Tôi gửi cho cậu bản quy trình đính hôn điện tử rồi đó, cậu xác nhận lại lần nữa đi)
Đính hôn, chuyện đáng mừng biết bao.
Lâm Dữ Hạc nhìn thấy những tin tức này, lại chỉ cảm thấy thật châm chọc.
Cảm giác ngột ngạt quen thuộc lại dâng lên trong l*иg ngực, Lâm Dữ Hạc che miệng lại, cúi đầu ho khan.
Chân Lăng nghe thấy động tĩnh, từ trên giường nhô đầu ra nhìn cậu, hỏi: "Làm sao vậy Hạc Hạc, cổ họng lại khó chịu sao?"
Chúc Bác cũng ngẩng đầu: "Cậu lại đứng phơi gió rồi hả?"
Nam sinh vốn dĩ đều là thần kinh thô, có triệu chứng bất thường nào cũng khó có chú ý tới. Nhưng bọn họ đều học y, lại bị tính tỉ mỉ của Lâm Dữ Hạc ảnh hưởng, liền vô thức bị ảnh hưởng thói quen của nhau.
Lâm Dữ Hạc nỗ lực nén xuống cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng, xua xua tay: "Không sao."
Cậu không quan tâm tin tức Ngô Hân gửi tới, quay người lấy từ trong tủ ra một hộp vuông cổ cổ. Hộp được bọc kín trong tấm vải mềm, bên ngoài hiện lên một tầng bóng loáng, ôn nhuận bất chấp thời gian.
Cậu mở hộp ra, bên trong chứa tấm vải gấm rực rỡ, mở ra tầng tầng lớp vải, cuối cùng lộ ra một mảnh gỗ nặng nề.
Bề ngoài mảnh gỗ không sáng bóng như hộp, chỉ có vân gỗ nhàn nhạt, mang theo một vẻ đẹp mĩ lệ tự nhiên. Gỗ mun tản ra mùi trầm hương nhàn nhạt, khiến người ta ngửi thấy, tâm trạng đều tự nhiên mà bình tĩnh lại.
Lâm Dữ Hạc một lần nữa mặc lại áo khoác, cầm mảnh gỗ mun này lên sân thượng.
Chân Lăng và Chúc Bác thấy cậu không có gì đáng ngại lại tiếp tục tám chuyện về đề tài vừa rồi. Chưa nói được mấy câu về chuyện kết hôn, Thẩm Hồi Khê liền đẩy cửa đi vào.
Hắn vừa từ bên ngoài trở về, mang theo một thân lạnh lẽo của buổi đêm, vẻ mặt cũng có chút ngưng trọng.
Nghe hai người trong phòng tám chuyện kết hôn, vẻ mặt Thẩm Hồi Khê càng trở nên cổ quái: "Kết hôn? Ai kết hôn?"
Chân Lăng nói: "Là bạn học cấp ba của Tiểu Bác."
Chân Lăng thuật lại đơn giản nội dung trò chuyện lúc nãy một lần, Thẩm Hồi Khê lúc này mới "À" một tiếng, như là thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn trong phòng một vòng, hỏi: "Hạc Hạc đâu, vẫn chưa về sao?"
Chân Lăng: "Về rồi, vừa đi ra ngoài, chính trước lúc chú vào cửa."
Thẩm Hồi Khê lại cau mày.
——
Lâm Dữ Hạc vào thang máy của ký túc xá, đi thẳng lên sân thượng.
Sân thượng ở ngoài trời. Gió trên tầng cao to nhưng tầm nhìn rất rộng. Mỗi khi tâm trạng không tốt, Lâm Dữ Hạc thích tới nơi cao nhìn xuống.
Phảng phất như là tâm trạng cũng sẽ mở rộng ra như tầm nhìn.
Cậu đi tới bên lan can, cúi đầu nhìn xuống dưới. Đêm đã khuya, trong sân trường cũng an tĩnh trở lại. Bốn phía phủ một lớp sương mỏng, khắp nơi đều mơ mơ hồ hồ giống như toàn bộ bị phủ lên một tầng sa mỏng, khiến cho đêm đông như mang ý thơ ôn nhu nhàn nhạt.
Lâm Dữ Hạc nắm mảnh gỗ mun trong tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường vân của nó. Tướng mạo của cậu thiên về cổ điển, mang theo tâm hồn tươi đẹp thu hút, sở thích cũng phần lớn là loại hình như vậy, ngoài thư pháp còn có khắc gỗ.
Những sở thích này cũng giống như việc lên cao nhìn xuống, có thể khiến cho tim cậu bình tĩnh trở lại.
Có điều mảnh gỗ này Lâm Dữ Hạc vẫn chưa động vào, gỗ mun rất cứng, rất khó hạ dao, nguyên liệu quý hiếm như thế, Lâm Dữ Hạc vẫn chưa nghĩ xong nên khắc cái gì.
Gỗ mun là loại gỗ cực kỳ đắt tiền, bởi vì rất hiếm, cho dù chỉ là nguyên liệu thôi cũng có thể bán ra với cái giá trên trời. Khối gỗ mun này còn là Lâm Dữ Hạc mang tới từ khi còn ở trong núi rừng, đã qua lâu lắm rồi, cậu cũng đã quên mất khối gỗ này là tìm được ở đâu, chỉ bởi vì thích mùi hương của nó mới luôn mang theo bên người.
Nghĩ về mùi hương của gỗ mun, Lâm Dữ Hạc liền không khỏi nghĩ tới cái ôm với Lục Nan mấy ngày trước.
Khi đó trên người Lục tiên sinh cũng là loại mộc hương nhàn nhạt này.
Cậu đang nghĩ thì điện thoại di động bỗng nhiên rung lên.
Biết trước như vậy đã không mang theo điện thoại rồi. . .
Lâm Dữ Hạc tưởng mẹ kế gọi tới, đang muốn từ chối không tiếp lại nhìn liếc qua màn hình, động tác bỗng nhiên dừng lại.
Mùi hương của khối gỗ mun trong lòng bàn tay càng như bị khuếch đại, trong phút chốc "công thành đoạt đất" xâm nhập khoang mũi cậu.
Trên màn hình biểu thị người gọi tới không phải mẹ kế, mà là hai chữ chính cậu gõ vào.
Ca ca.
Ngón tay theo bản năng nắm chặt lại, lòng bàn tay lộ ra dấu vết bị hằn lại của khối gỗ. Lâm Dữ Hạc chần chừ một chút, vẫn là dùng ngón tay bị gió lạnh thổi đến đông cứng lại, nhấn biểu tượng màu xanh tiếp nhận cuộc gọi.
"Alo. . . Lục tiên sinh?"
Giọng nói trầm thấp từ tính từ bên kia điện thoại truyền đến.
"Không phải là đã sửa xưng hô rồi sao?"
Lâm Dữ Hạc dừng một chút, hỏi: "Ở riêng với nhau cũng cần sửa sao ạ? Em tưởng là lúc có người ngoài bên cạnh mới. . ."
Lục Nan không nói gì, thái độ cũng rất rõ ràng. Giọng Lâm Dữ Hạc càng ngày càng nhỏ xuống, cuối cùng im lặng thở dài, nhẹ giọng nói: "Ca ca."
Lục Nan lúc này mới buông tha cái đề tài này.
Anh hỏi: "Em đang ở đâu?"
Lâm Dữ Hạc nói: "Em ở ký túc xá, mới trở về."
Lục Nan hỏi: "Muộn như vậy mới về? Phải học sao?"
Giọng người đàn ông trầm ổn, ngữ khí tự nhiên như thể đang thực sự trò chuyện với bạn bè thân thiết, cùng nhau trò chuyện những điều thường nhật hàng ngày. Lâm Dữ Hạc đoán không ra ý đồ của anh, nhưng bị Ngô Hân nhắc nhở đã lâu, cũng hiểu rõ không thể nói dối trước mặt đối phương.
Cậu nói: "Không có tiết ạ, là người nhà gọi em tới nói một chút quy củ của tiệc đính hôn."
Ngô Hân nhiều lần cường điệu khiến Lâm Dữ Hạc nhớ kỹ phải biểu thị lòng trung thành với Lục Nan, Lâm Dữ Hạc nói như vậy, cũng là vì muốn cho đối phương biết mình đối với việc đính hôn cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả.
Cậu kỳ thực không quá thích cảm giác nói một câu cũng phải cân nhắc nhiều lần như này, chỉ là hiệp nghị đã định, cậu tự nhiên cũng phải thật chuyên nghiệp.
Lâm Dữ Hạc không biết Lục Nan có cảm nhận được thành ý của cậu hay không, nhưng người nọ nghe thấy lại hỏi: "Người nhà? Mẹ kế của em?"
Lâm Dữ Hạc ngẩn người: "Vâng."
"Không cần để ý những lời của bà ta."
Lục Nan nói: "Không cần căng thẳng, chuyện ngày mai, tôi sẽ cùng em."
Lâm Dữ Hạc có chút ngạc nhiên.
Lời này nghe vào giống như cố ý an ủi cậu vậy.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn tiếp lời: "Vâng."
Lục Nan lại hỏi thêm vài câu, nhưng phần lớn đều là nói chuyện phiếm không có chủ đích. Nếu không phải Lâm Dữ Hạc mỗi ngày đều sẽ nhận được mười mấy cái tin nhắn của Ngô Hân gửi tới tin tức của Thái Bình thì có lẽ cậu sẽ tưởng là Lục tiên sinh rất nhàn rỗi.
Cũng muộn rồi, Lục Nan cũng không tán gẫu quá lâu: "Buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai sẽ có người tới đón em."
"Vâng, anh vất vả rồi." Lâm Dữ Hạc nói, "Tạm biệt ca ca."
Lục Nan nói: "Ngủ ngon, Ninh Ninh."
Động tác của Lâm Dữ Hạc dừng lại một chút, mới tắt điện thoại.
Âm sắc của Lục tiên sinh rất dịu, Lâm Dữ Hạc đối với những chất giọng dễ nghe như vậy luôn có cảm giác thân thiết không giải thích được, giọng của mẹ ruột cậu cũng rất dễ nghe.
Nhưng giọng mẹ cậu rất ôn nhu, Lục tiên sinh lại thiên về lạnh nhạt hơn, là giọng nam trầm tiêu chuẩn, từ tính đến nỗi khiến tai người khác ngứa ngáy.
Lâm Dữ Hạc cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên liên hệ hai chất giọng này lại với nhau.
Có lẽ là do tiếng "Ninh Ninh" đã rất lâu rồi không có ai gọi lên.
Hơn nữa lúc cậu nói "tạm biệt" Lục tiên sinh lại đáp lại một tiếng "ngủ ngon" .
Trước đó Lâm Dữ Hạc đã phát hiện, Lục tiên sinh cũng không có lãnh đạm như trong tưởng tượng của cậu. Hai người tuy rằng không liên lạc nhiều lắm, nhưng mỗi lần nói chuyện với nhau bầu không khí cũng sẽ không hề nặng nề, Lục Nan sẽ chủ động nói chuyện với cậu, có lúc còn săn sóc tới ngoài ý muốn.
Lâm Dữ Hạc nhéo nhéo chóp mũi lạnh lẽo của mình, chậm rãi hít vào một hơi,
Khí trời đêm đông có thể lạnh thấu vào tim, nhưng cũng có thể làm người thanh tỉnh.
Trời đã khuya lắm rồi, ngay cả ánh trăng cũng mờ dần thành một màu trắng mờ mờ trong màn sương. Màn đêm ngưng tụ thành lớp băng đen, một tia ánh sáng rơi vào trên mặt Lâm Dữ Hạc, phác họa ra đường nét ôn nhu, khiến cho cậu giống như vị thần không nhiễm thế tục.
Gió rất lạnh, Lâm Dữ Hạc nhưng lại như chẳng thấy gì, cầm điện thoại trầm ngâm bất động.
Đứng một lúc lâu, thẳng đến khi bàn tay cầm khối gỗ đến phát đau Lâm Dữ Hạc mới khôi phục lại tinh thần.
Cậu cúi đầu nhìn nhìn màn hình, điện thoại cảm ứng được đường nhìn trực tiếp mở khóa, biểu thị lịch sử của cuộc gọi vừa rồi.
Lâm Dữ Hạc nhìn chằm chằm vào nhật ký cuộc gọi một chút mới cất điện thoại di động đi.
Cậu đang muốn xoay người lại, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến động tĩnh, có người lên tầng thượng.
Lâm Dữ Hạc quay đầu lại nhìn sang, không khỏi ngạc nhiên: "Hồi Khê?"
Cậu thấy Thẩm Hồi Khê không đeo tai nghe, thoạt nhìn không giống dáng vẻ lên tầng thượng để gọi điện.
"Sao cậu lại lên đây?"
"Tới tìm cậu."
Thẩm Hồi Khê đi tới, nhìn Lâm Dữ Hạc bị đông cứng tới mức sắc mặt cũng tái nhợt, nhíu nhíu mày: "Trời lạnh như thế này sao lại vẫn đứng ngoài trời?"
"Vừa nghe điện thoại, " Lâm Dữ Hạc hỏi, "Tìm tớ có việc gì thế?"
"Vào trong rồi nói."
Thẩm Hồi Khê dẫn Lâm Dữ Hạc tới cầu thang bộ. Thời đại này đã không còn ai đi thang bộ nữa rồi, có thang máy để sử dụng cầu thang bộ càng vắng hơn.
Lâm Dữ Hạc vừa nãy chưa cảm thấy gì, bây giờ mới kịp phản ứng lại, phát hiện bản thân đã bị lạnh tới đông cứng rồi.
Cậu hà hơi vào hai bàn tay lạnh buốt, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Hồi Khê có vẻ như có chút khó mở miệng, cân nhắc một chút mới nói: "Ngày hôm nay tớ về nhà một chuyến."
Lâm Dữ Hạc gật đầu.
Cậu biết nhà Thẩm Hồi Khê ở Yến Thành, cũng biết đối phương gia cảnh tốt, lần trước sinh nhật Thẩm Hồi Khê, mấy người bọn cậu còn tới biệt thự nhà hắn tham gia tiệc sinh nhật.
Thẩm Hồi Khê nhìn cậu: "Tớ nhận được một thiệp mời, là của ngày mai."
Lâm Dữ Hạc phát hiện có chút không thích hợp, mơ hồ sinh ra một linh cảm.
". . .thiệp mời gì?"
Quả nhiên, Thẩm Hồi Khê nói: "Thiệp mời tham dự tiệc đính hôn, của Lục tiên sinh. . .và cậu."
Cầu thang bộ bỗng dưng im lặng lại, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài cánh cửa.
Lâm Dữ Hạc mấy máy môi, vài lần muốn nói chuyện, rồi lại có chút khó có thể mở lời.
Chuyện kết hôn, cậu còn chưa có nói với các bạn học.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Hồi Khê nói trước: "Ngày thứ tư đó thi xong, người tới trường tìm cậu là anh ta đúng không?"
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Ừ."
"Cậu và anh ta . . .Hai người. . ."
Tuy là đã quen với các loại hiệp định kết hôn này, nhưng khi loại sự tình này chân chính phát sinh trên người bạn cùng phòng của mình, Thẩm Hồi Khê nhất thời cũng có chút nghẹn lời.
Về cuộc hôn nhân này, hắn biết được nhiều lắm, nhưng lại không dám lên tiếng trước mặt Lâm Dữ Hạc.
Thẩm Hồi Khê xoa mặt, cuối cùng vẫn nói: "Tớ cũng không có ý gì khác, chỉ là, cậu có biết tuổi của Lục tổng không?"
Lâm Dữ Hạc mím môi: "Ba mươi mốt."
Thẩm Hồi Khê nói: "Ừ, anh ta lớn hơn chúng ta mười tuổi."
Mười tuổi kỳ thực không tính là chênh lệch quá lớn. Nhưng Chân Lăng nói đúng, bọn họ cái chừng hai mươi tuổi này, rất ít người tính đến chuyện kết hôn. Thế nhưng ba mươi tuổi thì không giống vậy, ba mươi tuổi sớm đã cưỡi xe nhẹ đi đường quen, tất cả đều đã nắm trong lòng bàn tay.
Đây là một trận chiến đã định sẵn không công bằng.
Thẩm Hồi Khê im lặng thở dài, không tiếp tục hỏi nữa.
Hắn đổi thành một vẻ mặt hòa hoãn, hỏi: "Là ngày mai nhỉ, mấy giờ cậu phải ra ngoài?"
Lâm Dữ Hạc thấp giọng nói: "Bảy giờ sáng."
Thẩm Hồi Khê gật đầu: "Được."
Cùng trường bốn năm, hắn cũng hiểu rõ bối cảnh gia đình Lâm Dữ Hạc, biết rõ bối cảnh Ngô gia, cũng biết đối phương tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với vòng tròn kia.
Cái gọi là giai cấp thượng lưu, vòng tròn cao cấp, thực chất cũng chẳng phải là cái gì mà xa xỉ cao cấp, nho nhã hào hoa.
Mà là quy củ.
Ngoài mặt sáng phải tuân thủ theo, ngầm ước định mà thành, đem người khác trói chặt lại bằng những quy củ đếm không xuể, tạo cho mình cảm giác tài trí hơn người.
Lần đầu tiên Lâm Dữ Hạc tiếp xúc tới, lại là nơi khó nhất.
Thẩm Hồi Khê nói: "Sáng mai tớ phải về nhà một chuyến, đến lúc đó qua sớm một chút, đến khách sạn bồi cậu."
Hắn không biết vị tân chủ tịch trong lạnh ngoài lạnh trong truyền thuyết kia đối với đối tượng trong quan hệ thỏa thuận sẽ có phá vỡ quy tắc bao nhiêu, nhưng Thẩm Hồi Khê thông qua danh sách khách mời đã hiểu, buổi tiệc đính hôn ngày mai, Lục tổng chắc chắn rất bận xã giao.
Lâm Dữ Hạc có người chiếu cố là tốt nhất, nếu như không có người, hắn cũng có thể giúp đỡ cậu chút ít.
Lâm Dữ Hạc ngẩn người, mãi mới phản ứng lại, Thẩm Hồi Khê đêm nay có phải là vì muốn nói chuyện này với mình mới cố ý chạy tới đây một chuyến không?
Nếu không thì đại khái hắn cũng đang ở nhà ngủ rồi.
"Cảm . . ."
Từ "Cảm ơn" vừa mới ra khỏi miệng, Lâm Dữ Hạc đã bị Thẩm Hồi Khê đập nhẹ một cái trên vai.
"Được rồi, bạn thân với nhau còn khách khí cái gì."
Thẩm Hồi Khê nói xong, nhìn qua vai Lâm Dữ Hạc: "Đã vào trong lâu như vậy rồi, sao trên người cậu vẫn lạnh như vậy, cậu rốt cuộc đã đứng bên ngoài hóng gió bao lâu rồi?"
Lâm Dữ Hạc nói: "Cũng không lâu lắm."
Thẩm Hồi Khê có chút bất đắc dĩ: "Mau về ký túc xá sưởi ấm đi."
Bọn họ cùng nhau xuống lầu, lúc đứng chờ thang máy, Thẩm Hồi Khê đột nhiên gọi Lâm Dữ Hạc một tiếng.
"Hạc Hạc."
Lâm Dữ Hạc quay đầu lại nhìn hắn: "Ừ?"
Thẩm Hồi Khê muốn nói lại thôi, cuối cùng trong ánh mắt nghi hoặc của Lâm Dữ Hạc: "Ngày mai đợi đến khi tới khách sạn tớ sẽ tìm cậu, cậu nhớ lưu ý thông báo trên điện thoại."
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Được."
Thẩm Hồi Khê nhìn cậu một chút, không nói thêm gì nữa.
Hắn vô tình biết được sự thật sau cuộc hôn nhân này, cũng hiểu rõ tâm trạng Lâm Dữ Hạc rất không tốt, hắn không muốn cho đối phương có thêm gánh nặng, có chuyện, rốt cuộc vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng.
Ba mươi tuổi, có nghĩa là chuyện cưới xin từ lâu đã không còn mới mẻ gì.
Huống chi còn là người như Lục tổng quan hệ thâm sâu, tinh anh nhân sĩ tài sản phong phú.
Có một số việc Lâm Dữ Hạc chưa từng tiếp xúc qua, Thẩm Hồi Khê lại rất rõ ràng.
Ngày mai trong buổi tiệc đính hôn, ngoại trừ những người thân mang theo tâm tư xấu xa, còn sẽ xuất hiện các nhà đầu tư, người hợp tác, đối tác kinh doanh. . .
Cùng với đối tượng đính hôn cũ của Lục chủ tịch
----------
Tác giả có lời muốn nói: toàn bộ chuyện là 1x1, không có pháo hôi, cũng không có drama hào môn cẩu huyết, tin tui đi aaaa! Trong lòng Lục Nan chỉ có Ninh Ninh, trong lòng Ninh Ninh chỉ có học tập
Editor: nửa đêm ngồi dịch truyện nhưng không có ai đọc, gớt nước mắt a...