Chương 1

“Anh, sao chưa đi ạ?”

Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp vang lên bên tai Lâu Nguyệt, cậu rùng mình, khi bình tĩnh lại thì phát hiện mình đang đứng ở sân ga giao tiếp của tinh hàng, đứng trước mắt là em trai Giang Sơ vừa mới được đón về nhà họ Lâu không bao lâu của mình, tiểu thiếu gia thật sự của nhà họ Lâu.

Trong đầu Lâu Nguyệt hỗn loạn hết cả lên, không phải mình đã chết rồi sao.

Giang Sơ nhìn cậu đang mờ mịt, dường như hơi khó hiểu: "Sao vậy anh, không phải nói đến Nguyên Tinh xem người cá biểu diễn sao ạ?"

Nghe được hai chữ "Nguyên Tinh", Lâu Nguyệt mở to mắt, trong đôi mắt ẩn tình xinh đẹp nhất thời đọng lại bọt nước, cậu nắm chặt ống tay áo Giang Sơ, vẻ mặt hoảng hốt, giọng gần như là từ trong cổ họng nặn ra: "Anh thấy hơi khó chịu, Giang Sơ, anh khó chịu quá, chúng ta về thôi.”

Giang Sơ nhíu mày: "Không phải anh chuẩn bị rất lâu rồi sao, sao đột nhiên…”

“Anh nói anh khó chịu có nghe không!” Không đợi cậu nói xong, Lâu Nguyệt đã thét chói tai cắt ngang lời cậu, cậu thở dốc, hơi thở dồn dập, sắc mặt ửng hồng, nước mắt bất tri bất giác đã dán đầy mặt, sợi tóc đen đều ướt đẫm trên gương mặt trắng như tuyết.

Tiếng cãi vã như vậy làm cho người đi đường vây xem, Omega xinh đẹp như thế, không phải là bị người quấy rầy chứ. Rất nhiều thanh niên cường tráng Alpha vội vã chạy tới phía trước, ngượng ngùng dừng lại tại chỗ khi phát hiện một thanh niên cao gầy khác hình như cũng là Omega.

Lâu Nguyệt khôi phục tâm trạng đẩy mạnh Giang Sơ ra, bỏ lại cậu ấy từ trong đám người chen ra.

“Thơm quá, là mùi của Pheromone sao, không dán miếng ngăn cách đã đi ra ngoài sao, thật lẳиɠ ɭơ.”

“Trông mềm mại quá, môi cũng hồng phết, sao dám một mình chạy đo, không sợ bị Alpha kéo vào góc nào đó chơi chết sao?”

“Sẽ bị phá hư đấy.”

“Hương vị ngọt ngào như vậy cũng không chịu giấu đi, da^ʍ chết đi được, chắc là đã bị chơi nát rồi.”

Thấy Lâu Nguyệt chạy đi trong đám người xôn xao không ngừng, nhóm Alpha tuổi trẻ khí thịnh đều đứng lại trong phạm vi tỏa mùi Giang Sơ, trong miệng không ngừng nói ra mấy lời nói dâʍ ɖu͙©.

Giang Sơ đứng tại chỗ, đôi mắt màu nâu lộ ra ánh sáng âm trầm. Mấy Alpha vốn định tiến lên đều bị ánh mắt của cậu ấy làm cho hoảng sợ, vội vàng rời đi. Trong miệng còn đánh giá thấp "Chỉ là một Omega thôi kiêu ngạo cái gì" "Bảo sao tiểu ngọt ngào vừa rồi bị cậu ta doạ chạy đi."

_

Lâu Nguyệt nhanh chóng chạy thoát khỏi trạm giao tiếp, chạy như bay về nhà họ Lâu. Lúc nằm trên giường mềm mại, cả người vẫn còn hoảng hốt, cậu thật sự đã sống lại, trở lại trước khi lừa gạt Giang Sơ đến chợ đen. Hết thảy đều còn kịp, cậu vẫn chưa biến thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© công cộng của đám tinh đạo vừa ghê tởm vừa đáng sợ.

Cậu phải ở lại nhà họ Lâu, cậu là đứa trẻ bị bảo mẫu nhà họ Lâu mua rồi mang tới giả mạo. ba mẹ và anh trai sẽ không thật sự đuổi cậu đi, huống hồ Giang Sơ chẳng qua cũng chỉ là Omega mà thôi!

Cho dù người người đều thích cậu ấy thì thế nào, nhưng cậu ấy chỉ là Omega, cho dù có ưu tú thế nào, về sau cũng sẽ bị đám cưới trở thành đồ chơi của Alpha thôi.

Lâu Nguyệt hung tợn cắn chăn nghiến răng, ảo tưởng về dáng vẻ thảm hại của Giang Sơ sau này.

Sau khi sống lại tâm tình căng thẳng bất an dần dần ổn định lại, phòng của cậu quanh năm bày biện hương liệu tinh cầu cổ tạo hình tinh mỹ, giá cả đắt đỏ, tản mát ra hương vị nhàn nhạt thoải mái, Lâu Nguyệt chậm rãi chìm vào giấc ngủ say.