Khí huyết bị tổn hao, lại bị thuật pháp phản phệ, đây đối với bà ta là một tổn thương cực lớn. Ngay cả vật thể trong bóng tối xung quanh, dường như cũng có chút áp bức, muốn đến cắn nuốt bà.
"Đồ vô dụng! Đồ vô dụng!"
Cố phu nhân trong lòng phẫn nộ, cầm lấy rối gỗ trên bàn ném xuống đất. Mà cảnh tượng như vậy đã xảy ra không biết bao nhiêu lần. Rõ ràng đã ăn rất nhiều người, rất nhiều thịt, nhưng rối gỗ vẫn vô dụng, không dùng được chút nào.
Lúc này, rối gỗ nhìn bên ngoài giống như một đứa trẻ thật sự, nó có tay chân tròn trĩnh, nhìn rất béo tốt, đương nhiên, nếu bỏ qua vẻ ngoài đen nhánh xấu xí và khuôn mặt dữ tợn không giống người bình thường.
Vì quá tức giận, Cố phu nhân dùng sức ném nó xuống đất, chỉ nghe phịch một tiếng, một đoàn máu tươi bắn ra, văng khắp mặt đất, một ít bắn lên mặt Cố phu nhân, khiến bà ta trông như một con quỷ dữ.
Cố phu nhân cũng bị hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước.
Mà trên mặt đất, những vũng máu vỡ ra, một đoàn thịt mơ hồ chậm rãi nhúc nhích, cùng với tiếng cười hì hì của trẻ con.
"Hì hì hì... đói, rất đói, rất đói..."
Muốn ăn! Muốn ăn!
Những mảnh thịt vỡ ra lại tụ hợp lại với nhau, hình thành tay chân và đầu hoàn chỉnh, rối gỗ béo tròn ôm lấy chính mình, sợi tơ hồng trên tay lay động.
Thấy cảnh tượng này, Cố phu nhân không kìm được hét lên: "Quái vật, quái vật!"
Bà ta cầm lấy những vật xung quanh ném vào người nó, lớn tiếng kêu: "Cút đi, cút đi, mày là quái vật!"
Cố phu nhân là một người rất kỳ lạ, bà ta vừa dựa vào rối gỗ, lại vừa sợ hãi nó, bà ta trong lòng cảm thấy nó là quái vật, từ sâu trong lòng ghét bỏ nó, cho dù miệng bà ta nói những lời ngọt ngào như "Bảo bối", nhưng loại ác cảm này, rối gỗ làm sao có thể không cảm nhận được?
Trước sự hoảng sợ của bà ta, rối gỗ bò lên vai bà ta, vươn tay nhỏ vuốt ve mặt bà ta, lẩm bẩm nói: "Hì hì hì, mẹ, con đói... ăn, ăn!"
Cố phu nhân trừng mắt lên, dường như tròng mắt sắp bật ra khỏi hốc mắt.
Tay chân run rẩy, bà ta dùng những ngón tay run rẩy kéo sợi tơ hồng trên cổ tay. Sợi tơ hồng kết nối bằng máu, đột nhiên bắn ra một ngọn lửa màu xanh lục.
Ngọn lửa xanh lục thiêu đốt trong sợi tơ hồng, độ ấm của ngọn lửa không phải là nóng, ngược lại rất lạnh, lạnh đến tận xương tủy.
Giây tiếp theo, trong miệng rối gỗ phát ra tiếng rít chói tai, tràn ngầm đau khổ.
Rối gỗ lăn lộn trên mặt đất, toàn thân bao phủ một lớp lửa xanh lục, nó kêu gào thống khổ trong ngọn lửa.
Thấy cảnh này, Cố phu nhân lùi lại hai bước, trong lòng lúc này mới nhẹ nhõm.
"...... A, chỉ là một con rối gỗ, mày muốn làm gì?" Bà ta lạnh lùng nói, "Mày đừng quên, tao mới là chủ nhân của mày, mày dám phản chủ sao? Ta muốn gϊếŧ mày, dễ như trở bàn tay!"
Rối gỗ đau đớn kêu rên trong ngọn lửa, giọng nói của nó cao vυ"t, giống như tiếng kêu của một con thú hoang.
Nhìn nó đau khổ trong ngọn lửa, Cố phu nhân lộ ra vẻ hài lòng, sau đó dập tắt ngọn lửa. Lúc này rối gỗ toàn thân cháy đen, trông như một khúc gỗ bị đốt cháy.
Nhìn thấy cảnh này, Cố phu nhân trong lòng lại có chút hối hận.
Đốt thành như vậy, thì phải ăn bao nhiêu thịt mới bổ sung được...
"Mày nói, nếu mày ngoan ngoãn từ đầu thì tốt rồi." Cố phu nhân nói với giọng điệu dịu dàng, nhưng trong mắt bà ta hiện lên một tia ghét bỏ, sau đó lại sờ lên mặt rối gỗ.
Cái rối gỗ ấy chẳng có chút hơi ấm nào, chạm vào y như chạm vào một khối thịt lợn chết lạnh ngắt.
Vì thế, cô vội vàng rút tay lại.
“Con yêu, con sẽ giúp mẹ, phải không?” Bà ta dịu dàng hỏi.
Rối gỗ đen nhánh kia dùng đôi mắt trắng toát nhìn chằm chằm bà ta, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Giúp, mẹ… Giúp, mẹ.”
Nghe vậy, lòng Cố phu nhân cuối cùng cũng yên tâm.