Bên trong xe ngựa rất rộng rãi, được bài trí tinh tế và thoải mái. Ban đầu, Lê Chi Chi còn lo lắng bầu không khí sẽ ngượng ngùng, nhưng chẳng mấy chốc nàng đã nhận ra mình lo xa quá rồi. Tiêu Như Nhạc giống như một chú chim nhỏ hoạt bát, líu lo không ngừng, cho nên Lê Chi Chi hoàn toàn không có thời gian để cảm thấy ngượng.
Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn rất biết ơn đối phương khi sẵn lòng trả lời những câu hỏi trẻ con của mình. Thỉnh thoảng, vị công tử trẻ tuổi tên Liễu Hạc cũng nói vài câu, thoạt nhìn như ba người họ đang trò chuyện nhưng Lê Chi Chi lại tinh ý nhận ra có điều gì đó không đúng.
Tiêu Như Nhạc còn nhỏ, nói năng không kiêng dè, nghĩ gì nói nấy, nhưng mỗi khi sắp đề cập đến thân phận của họ, Liễu Hạc lại khéo léo chuyển chủ đề.
Rõ ràng, hắn không muốn cho Lê Chi Chi biết lai lịch của họ.
Nói không tò mò là giả, huống chi trước đó Lê Chi Chi cũng đã có vài suy đoán, nhưng nàng rất biết điều, chỉ là gặp gỡ tình cờ mà thôi, có lẽ tất cả những giao điểm của họ trong đời này cũng chỉ có hôm nay, thật sự không cần phải biết quá nhiều.
Sự hiểu chuyện của Lê Chi Chi khiến Tiêu Yến khá hài lòng, ngay cả những thành kiến trước đó cũng giảm đi vài phần. Hắn lại mở bức thư trong tay ra, mượn ánh sáng mặt trời để đọc. Ánh hoàng hôn màu vàng kim chiếu lên tay hắn, những khớp xương thon dài đẹp mắt, chuỗi tràng hạt bằng gỗ tử đàn trên cổ tay tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Hắn không chút để ý mà nhìn bức thư, nghe Tiêu Như Nhạc hỏi Lê Chi Chi: "Tỷ tỷ, khi nào tỷ dạy muội leo cây?"
Lúc đó, Lê Chi Chi chỉ thuận miệng đồng ý, đương nhiên không thể thực sự dạy nàng ấy leo cây được, nàng do dự nói: "Chuyện này... để hôm khác nhé?"
Nếu là người bình thường nghe thấy sẽ hiểu đây là lời từ chối khéo léo, nhưng Tiêu Như Nhạc lại không hiểu, còn hỏi tiếp: "Hôm khác là hôm nào ạ?"
Đúng lúc Lê Chi Chi không biết trả lời thế nào, Tiêu Yến kịp thời ngẩng đầu, liếc nhìn muội muội, mỉm cười nói: "Thích leo cây đến vậy sao, về nhà ta sẽ sai người treo muội lên cây, thế nào?"
Giọng nói tuy ôn hòa, nhưng Tiêu Như Nhạc vẫn rụt cổ lại, bất đắc dĩ khuất phục. Nàng ta kéo tay áo Lê Chi Chi, dùng âm lượng mà mình cho là rất nhỏ, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có ca ca không?"
Lê Chi Chi lắc đầu, Tiêu Như Nhạc như xì hơi, phồng má lẩm bẩm: "Thật tốt quá, ca ca là người đáng sợ nhất trên đời."
Lê Chi Chi vô thức liếc nhìn Tiêu Yến, thấy mặt hắn vẫn bình thường như không nghe thấy gì, bèn nhỏ giọng nói với Tiêu Như Nhạc: "Cũng không hẳn, ta thấy có ca ca mới tốt đấy."
"Sao lại thế được?" Tiêu Như Nhạc trợn trừng mắt kinh ngạc, nói: "Có ca ca không tốt chút nào!"
Lê Chi Chi kiên nhẫn giải thích: "Nếu muội cũng không có ca ca giống như ta, vậy muội còn có thể ngồi xe ngựa về nhà sao?"
Tiêu Như Nhạc nghĩ một hồi, lại thấy rất có lý, Lê Chi Chi không có ca ca, nên nàng chỉ có thể đi bộ về nhà, Tiêu Như Nhạc lập tức nói: "Tỷ thật đáng thương."
Lê Chi Chi không nhịn được cười, phụ họa thở dài: "Đúng vậy, ta thật đáng thương."
Tiêu Như Nhạc đưa tay xoa đầu nàng, hào phóng nói: "Vậy muội chia ca ca cho tỷ nhé!"
Lời nói thật trẻ con, Lê Chi Chi không nhịn được cười, khóe mắt liếc nhìn Tiêu Yến, thấy hắn đang nhìn về phía này, vẻ mặt như cười như không. Một linh cảm nào đó mách bảo nàng, thật ra vị công tử trẻ tuổi này không thích mình lắm, Lê Chi Chi cũng không muốn gây phiền phức, bèn cười nói với Tiêu Như Nhạc: "Cảm ơn muội, tuy ta không có ca ca ruột, nhưng trong nhà cũng có một vị đường huynh."
Quả nhiên Tiêu Như Nhạc đã chuyển sự chú ý, nghi hoặc hỏi: "Kỳ lạ thật, tỷ sống ở nhà đường huynh sao?"
"Đúng vậy."
Tiêu Như Nhạc nhíu mày, ừ một tiếng, rồi nói: "Tại sao vậy? Tỷ không có nhà riêng sao?"