Chương 47

Về điểm này, Tống Đàn biểu thị sự khẳng định, không đợi La Thiệu đắc ý nhíu mày, cô còn nói: "Nhưng, cậu không nên nói tại mộ phần của cô, đối phương sẽ cho là cậu thương tiếc mình, đối cậu có ấn tượng tốt, từ đó quấn quít cậu không buông."

Tựa như bây giờ.

Tống Đàn cơ bản có thể khẳng định cái linh này chính là Thu Nương, bởi vì tập tục treo vải đỏ đầu, bày máu gà từng nhà tăng cường hiệu quả tín niệm, dẫn đến tốc độ sinh ra linh tăng tốc.

Vì để xác định chắc chắn, Tống Đàn lại hỏi: "Chỗ truyền thuyết này xuất hiện, Thu Nương có phải là mặc áo cưới, tóc dài che mặt?"

La Cảnh nghe vậy liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng, còn nói Thu Nương lúc chết tim bị thủng một lỗ lớn, thất khiếu chảy máu, chết thảm vô cùng."

Vừa dứt lời, La Cảnh ý thức được điều gì, cả người hoảng hốt lùi ra sau - Vậy con trai ông phía sau chẳng phải là...

Ngay cả La Thiệu vốn bình tĩnh cũng tái mặt, đi theo sau cậu chính là Thu Nương?

Nhìn vẻ mặt của La Thiệu, Cơ Thiện lạnh lùng liếc nhìn cậu: "Không phải không sợ sao? Không phải còn nghĩ đến Miêu Nương sao?"

La Thiệu suýt khóc lên, "... Thật sự là Miêu Nương tôi liền không sợ."

Tống Đàn không phản ứng cậu ta, đưa ra kết luận cuối cùng: "Vậy cái linh này chính là Thu Nương, chỉ là bởi vì Thu Nương trong truyền thuyết tồn tại dưới dạng lệ quỷ, cho nên mới thể hiện ra đặc tính của lệ quỷ."

Đây cũng là lý do Thu Nương không sợ công đức khí và khí tức của Thao Thiết, nói cho cùng bản chất của cô vẫn là linh, linh sinh ra từ ảo tưởng, không tính là âʍ ѵậŧ.

La Cảnh vội vàng hỏi: "Cái này có thể giải quyết sao?"

Cũng không thể để Thu Nương đi theo con trai cả đời được?

Tống Đàn gật đầu: "Có thể giải quyết, nhưng trước khi giải quyết, tôi muốn nói rõ ràng, của đi thay người, tôi ra tay phải thu phí."

"Cái này đương nhiên!"

La Cảnh không chút do dự gật đầu đồng ý, ra tay cứu mạng nào có lý do không tốn tiền - Thu Nương hiện tại không làm hại La Thiệu, hoàn toàn là bởi vì La Thiệu hiện tại không có yêu đương, nếu cậu ta nói chuyện yêu đương, e rằng cùng ngày liền bị Thu Nương gϊếŧ.

Thấy La Cảnh hoàn toàn tiếp nhận, Tống Đàn mới nói tiếp: "Thu phí nhiều hay ít không phụ thuộc vào tôi, mà ở chỗ dính vào cái linh này bỏ ra bao nhiêu tiền, cậu dính vào linh là bởi vì đi du lịch, tại mộ Thu Nương nói một câu không nên nói, như vậy cậu du lịch bỏ ra bao nhiêu tiền, cái giá tiền này tăng gấp đôi chính là tôi xuất thủ giá cả."

"Cái này phải tính toán rõ ràng, thiếu thì cũng không phải tôi sẽ gặp chuyện xấu gì, nhưng nhiều quá sẽ hao tổn công đức của tôi."

Nói xong quy tắc thu phí của mình, Tống Đàn mới nói đến: "Nếu như không có dị nghị, tôi hiện tại liền xuất thủ."

La Cảnh lắc đầu liên tục, "Không có không có, chuyện này liền phiền phức Tống tiểu thư!"

Tống Đàn lấy ra một lá bùa vàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt, lá bùa trong nháy mắt biến thành hai phần, cô đang muốn dùng bùa vàng cắt nhân duyên tuyến, đột nhiên nhớ tới đây là phòng ăn, dắt La Thiệu ra phòng khách.

"Không thể tại đây, đợi lát nữa không thi triển được."

Cha con La Thiệu trong lòng không khỏi khựng lại, cô muốn thi triển cái gì?

Rất nhanh, nghi ngờ của họ đã được giải đáp.

Tống Đàn cắt đứt sợi nhân duyên cưỡng ép kia, nhân duyên tuyến vừa cắt ra, trong phòng khách bỗng nhiên cuốn lên một trận gió lạnh, mùi máu tươi nồng nặc theo gió lạnh thổi khắp nơi, đèn trong phòng khách và phòng ăn bắt đầu lấp lóe bất an.