Hiện tại đầu óc cậu đầy ắp hình ảnh con rối sống tan chảy, không chỉ phá vỡ thế giới quan của cậu mà còn để lại cho cậu bóng ma cả đời, hành vi này quá ác độc!
"Cần chờ triệu ra hồn phách của con rối mới có thể biết, tôi sẽ đưa cậu một danh sách, cậu nhanh chóng gom đủ đi."
Tuy Tống Đàn có biện pháp truy hồn, nhưng khi con rối sống bị tổn hại, đối phương sẽ lập tức nhận được tin tức, chỉ cần hơi có chút đầu óc đều sẽ trực tiếp tiêu hủy dấu vết và chạy trốn, làm sao có thể để lại dấu vết cho người ta truy hồn?
“Được được được, không có vấn đề gì!"
Mạnh Hoài liên tục gật đầu - Tống Đàn nói gì chính là như vậy, nếu không phải Tống Đàn kiên trì cho rằng Liễu Liễu có vấn đề, cậu mãi mãi cũng không biết mình đang yêu đương với thứ gì.
......
Trên đường trở về, Tống Đàn lái xe, Mạnh Hoài tinh thần quá kém, để cậu lái xe không chừng xảy ra chuyện gì.
Chiếc xe thương vụ màu đen lần nữa trở lại khu biệt thự, Tống Đàn theo hướng dẫn của Mạnh Hoài rẽ vào đường đi, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng người màu trắng chạy qua phía trước, vội vàng đạp phanh lại.
"Hự!"
Mạnh Hoài bị dây an toàn kéo lại, phía sau lưng đập thẳng vào ghế: "Sao vậy? Cô thấy cái gì à?"
Tống Đàn không chần chừ, nhanh chóng mở dây an toàn và xuống xe.
Mạnh Hoài thấy thế vội vàng mở dây an toàn đuổi theo cô, cậu cũng không dám đợi một mình trong xe!
"Này cô bé!"
Tống Đàn cố gắng gọi đứa bé mặc váy trắng phía trước lại, đứa bé kia đã chạy qua ngã tư đường, chẳng mấy chốc sẽ biến mất ở góc đường.
Mạnh Hoài theo ánh mắt của cô nhìn về phía trước, nhìn thấy bộ váy trắng quen thuộc kia, lập tức hiểu ý Tống Đàn, lập tức lên tiếng hỗ trợ gọi lại đối phương: "Mục Điềm Điềm, chờ một chút!"
Thân ảnh nhỏ bé kia quả nhiên dừng bước lại, nó xoay người, tò mò nhìn quanh.
Tống Đàn liếc nhìn Mạnh Hoài một cách kỳ lạ, cô không nói gì, chỉ bước nhanh chạy tới, "Sao em lại ở đây?"
Theo lẽ thường, sau khi qua đời, con người sẽ có ba loại kết cục: Loại thứ nhất là phổ biến nhất, dưới sự dẫn dắt của Vô Thường đến Địa Phủ báo cáo; Loại thứ hai là bị dẫn dắt bởi tình cảm mãnh liệt của người sống, lưu lại bên cạnh người sống và lang thang không đi; Loại cuối cùng là do cảm xúc mãnh liệt trước khi chết hóa thân thành lệ quỷ, trừ khi tiêu trừ oán khí mới có thể đến địa phủ báo cáo.
Rõ ràng đứa bé này không phù hợp với cả ba trường hợp này, sao nó lại xuất hiện ở đây một mình?
Mục Điềm Điềm rất vui khi có người có thể nhìn thấy mình, khéo léo trả lời: "Em quên đường về nhà, chị ơi, chị có thể đưa em về nhà được không?"
Quên đường về nhà?
Câu trả lời này khiến Tống Đàn nhíu mày, không ổn, chắc chắn có vấn đề.
Thấy Tống Đàn im lặng không nói, Mạnh Hoài chủ động cúi người xuống, nói với Mục Điềm Điềm: "Đừng lo, anh sẽ đưa em về nhà ngay!"
Mục Điềm Điềm ngạc nhiên mở to mắt, "Thật sao? Tuyệt quá! Cảm ơn anh!"
Nhìn nụ cười ngọt ngào của cô bé, Mạnh Hoài chỉ cảm thấy trái tim kinh hoàng đêm nay đã được chữa lành.
Nếu như tất cả các hồn ma đều đáng yêu như Mục Điềm Điềm thì tốt biết bao!
Chưa đợi Mạnh Hoài đứng dậy, cậu đã nghe Tống Đàn trầm giọng nói: "Không được, cậu không thể đưa cô bé về nhà."
"Tại sao?"
Mạnh Hoài không hiểu, Mục Điềm Điềm đã muốn về nhà vậy thì để cô bé về nhà thăm một chút, không phải đưa cô bé đi báo cáo sao?