Nhan Quân giơ tay lên, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào mặt Khương Li.
Nhan Thế Kiệt trông thấy một màn này, ông hít sâu một hơi.
"Khương Li, cha biết ngay là con mà. Con có biết những người tới tham gia yến hội hiện tại đối với con có ấn tượng rất kém không."
Khương Li không hiểu, "Vì sao lại có ấn tượng xấu với con? Con chỉ là không có đi tham gia yến hội mà thôi."
Nhan Thế Kiệt: "Bọn họ đã biết Nhan Quân từ bé đến giờ, bọn họ căn bản không tin Nhan Quân nhốt con dưới tầng hầm."
Khương Li đột nhiên nhận ra, "A! Cho nên tất cả mọi người cho rằng, là con cố ý vu oan hãm hại cho Nhan Quân. Không sao cả! Dù sao mọi người đều nghĩ con và Nhan Quân có mâu thuẫn!"
Nhan Thế Kiệt xém chút nữa bị Khương Li làm cho tức hộc máu, "Thanh danh của con bị hủy hoại, con có biết hay không? Vốn dĩ nhà họ Nhan chúng ta có hôn ước với nhà họ Phó. Bởi vì thân phận của Nhan Quân, cho nên hiện tại hôn ước này liền rơi xuống trên người con."
Khương Li đi đến bên cạnh Nhan Thế Kiệt, đè nén niềm vui trong lòng.
"Có phải nhà họ Phó thấy con phẩm hạnh không đoan chính, bởi vậy từ hôn?"
Nhan Thế Kiệt gật đầu.
Khương nhảy dựng lên vỗ tay, "Âu da! Cuối cùng con cũng thoát được cuộc hôn nhân hào môn này."
Nhan Thế Kiệt: ......
Ông còn tưởng đứa bé này sẽ đau buồn vì chuyện này, nhưng hóa ra là do ông suy nghĩ nhiều.
Nhan Quân ở một bên nhìn xem bộ dáng cao hứng của Khương Li, cũng cười theo cô.
Nhan Quân: "Cha, Phó gia từ hôn thì từ hôn. Nếu như không có duyên, dù cho kết hôn sau này vợ chồng cũng bất hoà. Nếu có duyên, hôn ước này đoạn mất cũng có thể nối liền. Khương Li tự có người mình thích, chỉ là còn chưa có xuất hiện thôi. Cuộc hôn nhân này về sau cũng đừng nói tới, vẫn là để em ấy tự do yêu đương đi."
Nhan Thế Kiệt: "Thôi vậy, về sau cha mặc kệ các con, nếu tìm được bạn trai thì nhớ kỹ mang về để cho cha xem xét."
Ban đêm, Khương Li mặc áo ngủ màu tím có in hình quả nho, ôm một con mèo đi vào phòng Nhan Quân.
Khương Li thoải mái leo lên giường Nhan Quân, "Chị ngủ chưa?"
Nhan Quân mở mắt, "Em có chuyện gì sao?"
Khương Li nhìn người đang nằm trên giường, "Ngươi hôm chị vừa xem một quẻ cho ảnh đế Ngu, chị không phải nói anh ấy là bị bắt cóc sao? Vậy chị định để anh ấy về nhà như thế nào?"
Nhan Quân buồn ngủ nói: "Cha mẹ nuôi hắn có tặng một dây chuyền bằng ngọc. Đó là nguyên thạch do cha hắn mua về, ông nội hắn tự tay điêu khắc, xem như một tín vật. Chỉ là hắn muốn nhận người thân, vẫn có chút khó khăn."
Khương Li vẫn đang chờ nói tiếp, kết quả Nhan Quân đã ngủ thϊếp đi, liền không còn nói gì nữa.
"Lại ngủ. Chị ngủ nhiều thật, chỉ cần không có chính sự liền đi ngủ, ngủ đến giữa buổi chiều, tối còn ngủ sớm như vậy."
Giờ cơm sáng hôm sau, cũng là Khương Li đánh thức Nhan Quân dậy.
Khương Li bây giờ đã thành thói quen mỗi ngày phụ trách đánh thức Nhan Quân.
Khương Ninh đang cắm hoa, trông thấy hai cô con gái mặc váy sa, một đen một trắng, bà xíu chút nữa nhìn thành Hắc Bạch Vô Thường.
Khương Ninh tay khẽ run lên, làm gãy bông hồng trong tay.
"Các con ra ngoài làm gì vậy?"
Bạch vô thường Khương Li: "Mẹ, con đi xem Nhan Quân làm thần côn (thầy bói) như thế nào."
Hắc vô thường Nhan Quân: "Mẹ, hôm qua con xem quẻ cho một người, hôm nay chuẩn bị đi làm cho xong công việc."
Khương Ninh: "Muốn tài xế đưa các con đi không?"
Nhan Quân: "Không cần đâu ạ, có người tới đón chúng con."
............
Khương Li chỉ vào tên ông nội Tử Tuấn, sắc mặt hoảng sợ, "Sao lại ở đây? Cái kia Phó Tử Huyên cho em uống nước trà nguội ở đây. Chúng ta còn ở trước mặt cô ấy diễn mối quan hệ chị em có mâu thuẫn, cô ấy sống ở đây, em không thể đi theo các người vào ăn dưa!"
Nhan Quân mở cửa xe, trước khi xuống xe nói: "Vậy em ở trong xe Ngu Tử Tuấn, đừng xuống xe."