Chương 45: Về Nhan Gia, Lâm Hướng Nam Đến Rồi

Nhan Quân ngồi trong xe xóc nảy gần một giờ đồng hồ, trong suốt một giờ này cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô đang thắc mắc tại sao cô không thể nghĩ đến việc đi theo một nhóm người lên xe về nhà? Cô cũng không phải như trước, phải dựa vào phương tiện di chuyển để đi bất cứ đâu. Cô sử dụng sức mạnh không gian, cô ở đây và mục tiêu không gian là tại Nhan gia. Sau đó cô mở cửa, bước ra ngoài liền đến Nhan gia.

Tại sao phải lãng phí một giờ trên đường? Không phải sẽ tốt hơn nếu cô dành một giờ đó để ngủ sao?

Dì Trần sáng sớm đã nhận được tin Nhan Quân sẽ trở về. Bà đã đợi ở cửa từ sớm muốn đón Nhan Quân.

Nhan Quân bước vào nhà nhìn thấy một người phụ nữ trung niên với dáng người đầy đặn.

Nhan Quân cau mày nói: “Dì Trần, con mới đi xa chưa lâu, tóc của dì đã bạc vài sợi rồi.”

Dì Trần sờ tóc cô nói: "Ừ, về già đương nhiên tóc bạc rồi. À, đúng rồi, tiên sinh, phu nhân, gia đình ông Lâm Hướng Nam đến rồi, họ đang ở trong phòng khách."

Nhan Thế Kiệt nhìn Nhan Quân, "Đoán là họ đến đây để tìm con, con trước tiên cùng họ nói chuyện đi!"

Nhan Thế Kiệt nói xong liền quay về phòng, sau đó Khương Li dường như cảm thấy cha cô không thích cha của Lâm Cẩm Chi.

Khương Li: "Nhan Quân, cha không thích cha của Lâm Cẩm Chi sao?"

Nhan Quân gật đầu: “Khi chị còn nhỏ, mỗi lần chú Lâm đến, sắc mặt cha đều không tốt. Lúc đó chị cũng không biết tại sao, mãi đến khi có được siêu năng lực, chị mới biết..."

Khương Ninh: "Ừ, Nhan Quân đừng đứng ở chỗ này, chúng ta đi vào phòng khách trước đi."

Khương Li nhìn hai người đang rời đi với ánh mắt oán hận: "Sao không thể nói trước với mình, tại sao cha không thích chú Lâm? Giống như ăn dưa rồi cắt thành từng miếng, sau đó dưa hết rồi."

Khương Li dậm chân, sau đó đi theo.

Khi Khương Li đi theo họ, cô nhìn thấy Lâm Hướng Nam. Đây là lần đầu tiên cô gặp cha của Lâm Cẩm Chi, trước đây cô đã từng nghe người khác nói qua.

Những người đó nói, Lâm Hướng Nam là một kẻ phục tùng, ngoại trừ vẻ bề ngoài cái gì cũng không biểu lộ ra ngoài.



Nhưng bây giờ, thoạt nhìn thì ongg ấy trông rất đẹp trai, khí chất tổng thể cũng rất uy nghiêm.

Lâm Hướng Nam vẻ mặt vẫn luôn ủ rũ nhìn Nhan Quân đang đi tới, khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng mỉm cười.

Lâm Hướng Nam: "Tiểu Quân, đã lâu không gặp!"

Nhan Quân: "Chào chú Lâm, dì Cận!"

Khương Li: "Chào chú Lâm, dì Cận!"

Cận Lệ mỉm cười nói: "Chào Tiểu Quân! Khương Li, sáng nay con mất máu nhiều đến mức ngất xỉu, còn có thể sống sót, nhanh như vậy đã sớm hồi phục rồi sao?"

Khương Li: “Cái này đều là nhờ chị con.”

Cận Lệ nghe vậy liền hướng khuỷu tay vào Lâm Hướng Nam đang bên cạnh bà.

Lâm Hướng Nam ngồi thẳng người, "Hôm nay con nói với dì Cận, con có thể chữa bệnh cho Lâm Cẩm Chi, cho nên chúng ta tới đây thỉnh cầu con giúp Lâm Cẩm Chi của chú."

Nhan Quân gật đầu: "Không thành vấn đề, con đương nhiên có thể giúp cô ấy điều trị."

Lâm Hướng Nam thở ra một hơi: "Cám ơn, chú lập tức kêu người đem con bé tới."

Lâm Hướng Nam đã đưa Lâm Cẩm Chi ra khỏi bệnh viện từ lâu, chỉ là họ đến Nhan gia thì chủ nhân không có ở nhà. Không có sự cho phép của chủ nhà, Lâm Hướng Nam không thể đưa người bị thương vào, chỉ có thể để trên xe, để tài xế chăm sóc. Vì vậy Lâm Cẩm Chi đang ở bên ngoài biệt thự Nhan gia, cô nhanh chóng được đưa vào.

Nhan Quân như trước, lấy ra vài miếng ngọc.

Đó chỉ là ngọc được dùng làm nền tảng cho trận pháp, chất lượng của nó chắc chắn không tốt bằng lần trước cô lưu lại. Bảy khối ngọc vẫn xoay quanh Lâm Cẩm Chi, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, xuyên thấu vào trong cơ thể cô.

Lâm Hướng Nam: "Đây... Là trận pháp sao? Không phải cần siêu năng lực mới liên tục phát ra năng lượng sao?"