Chương 4: Đương Sự Không Tin

Ngu Tử Tuấn nhìn lại, thấy một cô gái mặc Hán phục màu xanh lam với chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích màu trắng trên đầu.

Ngu Tử Tuấn nhịn không được nhìn lại lần thứ hai, cô gái này lông mày mắt đẹp như tranh vẽ, tóc đen da tuyết, cực kỳ xinh đẹp.

Điều tuyệt vời nhất là đôi mắt, con ngươi đen như mực, đẹp mê hồn.

Ngu Tử Tuấn mỉm cười nhìn cô gái như bước ra từ trong tranh, anh cười cười.

"Các bạn người hâm mộ đúng thật là thằng thông quảng đại, thậm chí các bạn còn có thể lấy được hành trình mà tôi đã quyết định trong lúc nhất thời."

Ngu Tử Tuấn nhận lấy giấy và bút từ trợ lý của mình, vẫy tay, viết tên của mình, sau đó xé tờ giấy đưa cho Nhan Quân.

"Tôi nhìn thấy em tuổi còn nhỏ, có lẽ còn là học sinh, nên chuyên tâm học hành đi."

"Còn nữa là một người hâm mộ theo dõi một ngôi sao thì không sao, nhưng không thể trở thành một người hâm mộ bất hợp pháp."

Nhan Quân: ...

Cô cầm chữ ký trong tay, chữ viết rồng bay phượng múa.

Cái quái gì vậy?

Cô đến tìm người khác, không phải để xin chữ ký.



Nhan Quân đem tờ giấy vò thành một cục, ném nó vào thùng rác bên cạnh.

Thấy sắp bắn trúng mục tiêu thì đến phút cuối lại bị chặn lại.

Khương Li nhìn thấy Ngu Tử Tuấn từ xa, mặc dù cô không theo dõi các minh tinh, nhưng cô vẫn biết Ngu Tử Tuấn nổi tiếng.

Cô thấy Ảnh đế Ngu ký tên cho Nhan Quân, nhưng căn bản cô ấy không có chút hứng thú, ném nó vào thùng rác.

May mắn thay động tác của cô đủ nhanh để bắt được viên giấy.

Sau khi Khương Li nhận được chữ ký, lập tức khiển trách Nhan Quân: "Cho dù chị không muốn chữ ký này, chị cũng không thể ném nó lung tung! Cái này có thể bán được, chữ ký của vua màn ảnh chắc chắn không rẻ. Mà chị cũng không thể ném nó đi trước mặt người khác, chị không thấy khuôn mặt của ảnh đế Ngu trở nên tối sầm sao?"

Nhan Quân: “Chị cũng không yêu cầu anh ấy ký cho chị, nhưng nếu anh ấy ký đưa cho chị, vậy chị muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.”

Khương Li: “Xử lý của chị là ném nó vào thùng rác?”

Khương Li kéo tay áo của Nhan Quân, cô ấy sợ Ngu Tử Tuấn sẽ tức giận nếu cô tiếp tục nói.

Khương Li cười nhìn Ngu Tử Tuấn, "Cái kia vua màn ảnh Ngu, chúng tôi không phải người hâm mộ của anh. Chúng tôi đến đây có việc, chỉ là tình cờ gặp được anh."

Ngu Tử Tuấn thấy chữ ký của mình bị ném thực sự rất khó chịu, nhưng anh cũng không thể tức giận với một cô gái nhỏ.

Ngu Tử Tuấn: "Nếu các người còn có việc phải làm, tôi đi trước."

Nhan Quân: “Tôi không phải tình cờ gặp được anh, tôi đến đây vì anh.”



Nhan Quân đi tới trước mặt Ngu Tử Tuấn, "Xin chào, để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Nhan Quân, tôi không muốn phát triển theo hướng của một tên khốn, hướng phát triển của tôi là ... một thầy bói."

Nhan Quân ngẩng đầu nhìn Ngu Tử Tuấn, "Xin chào, anh có muốn xem bói không? Vua màn ảnh Ngu và tôi có duyên, tôi có thể miễn phí một lần cho anh."

Khương Li / Ngu Tử Tuấn: ...

Ngu Tử Tuấn: "Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, nên tôi không tin vào những điều này, tôi không xem."

Khương Li tiến lên kéo Nhan Quân chuẩn bị rời đi, "Đại tiểu thư của tôi, em muốn xem mệnh cho người khác đi sai chỗ rồi, em nên đi bày quầy hàng."

Nhan Quân hất Khương Li đang kéo mình, "Xét thấy khách không hợp tác, không muốn xem bói, tôi có quyền cưỡng ép nói cho người biết kết quả bói. Vua màn ảnh Ngu sinh ra trong một gia đình giàu có..."

"Xùy!"

Ngu Tử Tuấn mỉm cười, gia đình anh ấy là một gia đình bình thường, không giàu cũng không đắt.

Nhan Quân: "...Nhưng anh ấy đã bị bắt cóc lừa bán khi còn nhỏ, anh ấy đã tự mình chạy ra ngoài trốn thoát, nhưng cuối cùng lại bị đưa vào cô nhi viện, sau đó anh ấy bị sốt cao và mất trí nhớ, được nhận nuôi bởi cha mẹ hiện tại của anh ấy."

Cô nói thật, bị người chê cười.

Nếu không phải vì người này đặc biệt, cô thật sự không muốn xem bói cho anh ta chút nào.

Ngu Tử Tuấn: “Cô đây quả thực là lời nói vô căn cứ, cô cho rằng tôi sẽ tin sao?”