Y Kiến nghe thấy ba từ "tiểu cô nương" thì cười phá lên.
Y Kiến: “Hahaha, Nhan Quân, tiểu cô nương! Nếu anh biết cô ta đã làm gì, anh sẽ không coi cô ta là một cô bé nữa. Cô ta là một con quỷ, một con quỷ.”
Nhan Quân bước ra khỏi cầu thang, "Những gì cô biết về tôi đều đến từ người khác. Trong miệng người khác, tôi là một con quỷ, đó là đối với họ."
Nhan Quân cúi người nhìn Y Kiến: “Nhưng đối với các người, tôi chính là vị cứu tinh của các người.”
Nhan Quân đứng lên: "Đừng chỉ tin một phía của câu chuyện, lời nói một chiều không đủ để hiểu được sự thật. Nếu không sẽ giống như cô, bị người khác lừa."
Y Kiến trừng mắt nhìn Nhan Quân, “Tôi không có bị lừa, cô ngay từ đầu đã là một con quỷ.”
Nhan Quân không quan tâm, “Cô nghĩ tôi là cái gì, thì tôi chính là cái đó. Cô vì gϊếŧ tôi, sẵn sàng hy sinh mạng sống của một cô gái vô tội. Cô cũng là một con quỷ! Là một con quỷ, cô đã sẵn sàng trả giá chưa?"
Y Kiến sợ hãi, cô đã hơn một lần nghe người ta nói về việc làm của Nhan Quân, những việc làm đó chẳng có gì tốt đẹp.
Y Kiến: "Cô muốn làm gì?"
Nhan Quân khẽ mỉm cười, "Tôi có thể làm gì? Chính là lấy lại siêu năng lực của cô."
Bởi vì Y Kiến bị người dây leo trói, không có cách nào trốn thoát, chỉ có thể lùi về sau một chút.
“Không, cô không thể làm như vậy!”
Nhan Quân: "Tại sao không thể? Ông trời ban cho cô siêu năng lực, là để cô bảo vệ nhân loại. Nhưng người như các người lại dùng sức mạnh đó để hãm hại người thường. Giống như trước đây, cô không đủ tư cách để có được sức mạnh này."
Mọi người nhìn thấy mười tia sáng trắng bay ra từ tay Nhan Quân, bay vào mười người bị trói.
Nhan Quân quay lại nhìn Hoắc Tước, "Siêu năng lực của Y Kiến là đọc được suy nghĩ, cô ấy đã sử dụng sức mạnh này để moi ra những bí mật ẩn giấu trong lòng nhiều người và dùng sức mạnh này để uy hϊếp người khác."
Nhan Quân mỉm cười nói: "Tiết lộ mối quan hệ thiếu gia nhà họ Hoắc của anh, siêu năng lực của Y Kiến đã biến mất, cô ấy không thể nhớ bất kỳ điều gì cô ấy đã từng đe dọa người khác."
Hoắc Tước đồng ý: "Không sao, anh sẽ truyền thông tin này ra ngoài. Tin những người bị Y Kiến uy hϊếp sẽ không tha cho cô ấy."
Nhan Quân đôi mắt cong cong cười nhẹ với Hoắc Tước: “Cám ơn.”
Sau khi giải quyết xong những người bắt nạt Khương Li, Nhan Quân đang định rời đi cùng Khương Li.
Nhan Quân nắm lấy Khương Li từ tay Nhan Thế Kiệt: "Cha mẹ, con sẽ đưa Khương Li về chỗ của con trước. Hai người đi cùng con hay đợi đi sau?"
Khương Ninh: "Nếu con có thể bảo đảm Khương Li không có việc gì, vậy mẹ yên tâm rồi, cho nên mẹ ở lại. Đợi chút cha của Lâm Cẩm Chi sẽ đến hộ tống những tên tội phạm có năng lực này, mẹ sẽ đi theo, đi đến căn cứ của bọn chúng đánh nhau một trận."
Nhan Thế Kiệt: "Tôi cũng đi. Tuy tôi không thể đánh bại những người có siêu năng lực, nhưng nhìn họ bị đánh, cơn giận trong lòng tôi mới có thể giải tỏa được."
Nhan Quân: “Vậy được, khi nào hai người đều có thể đến chỗ con đón Khương Li nhé!”
Khi Nhan Quân rời đi, vẫn là đến như thế nào, đi như thế ấy.
Lần này là cây non mở cửa, nhưng nơi phía sau cánh cửa rõ ràng không phải lãnh thổ của nhà họ Phó, mà là nơi Nhan Quân thuê.
Nhan Quân ôm Khương Li, nhìn căn phòng so với căn phòng thô sơ còn tốt hơn.
Quá tồi tàn!
Cô ấy không thể đặt bệnh nhân vào một nơi tồi tàn như vậy được.
Nhan Quân hít một hơi thật sâu, sau đó cô và Khương Li biến mất vào phòng.
Nhan Quân và Khương Li đến một căn phòng khác, đồ nội thất trong phòng đều được làm bằng gỗ.
Bàn, ghế và ghế dài đều được làm bằng gỗ, thậm chí cả giường cũng là giường gỗ chạm khắc.
Đây là ngôi nhà mà Nhan Quân từng đặt vào không gian riêng của mình, đầy đủ tiện nghi và trông không đến nỗi nghèo nàn.