Chương 34: Chọn Một Trong Hai

Có người hỏi Y Kiến, cô ấy trả lời câu hỏi của người đó một cách tự nhiên.

Y Kiến: “Tôi muốn làm gì? Mục tiêu của tôi là Nhan Quân, nhưng đáng tiếc là cô ta không ở đây, chúng tôi không có cách nào xâm nhập, huống chi là bắt được cô ta. Vậy nên chúng ta mới mời cô gái này phối hợp nhưng rất tiếc cô ấy không đồng ý.”

Tuy nhiên trên thực tế, Khương Li cũng không có không đồng ý.

Cô ngốc đến vậy sao? Đương nhiên là không.

Khi Khương Li biết được ý định của đối phương, cô muốn giả vờ cùng tham gia với bọn họ, sau đó tìm cơ hội chạy trốn.

Nhưng Y Kiến có thuật đọc tâm, vậy nên mọi suy nghĩ của Khương Li cô ta đều biết được.

Vậy nên cuối cùng cô ta quyết định lợi dụng Khương Li tới uy hϊếp hai vợ chồng Nhan gia, ép hai người phải thông báo cho Nhan Quân.

Người do Y Kiến mang đến đã chuẩn bị xong một cuộc phục kích, hiện tại chỉ cần Nhan Quân đến nữa mà thôi.

Y Kiến giải thích: “Chỉ cần các người thông báo cho Nhan Quân, sau đó đợi cô ta đến, tôi tự nhiên sẽ thả Khương Li.”

Khương Li la lớn: “Mẹ, đừng nghe lời cô ta, cô ta đã sắp xếp rất nhiều người ở đây. Bọn họ đều rất lợi hại, khi Nhan Quân tới …”

Y Kiến cười tiếp tục lời nói của Khương Li: “Khi Nhan Quân đến, cô ta sẽ không thể rời đi được. Vậy nên, cha mẹ Khương Li, hai người hiện tại đứng trước mặt mọi người lựa chọn đi!”

Y Kiến lấy ra một con dao nhỏ, chém mạnh vào cổ tay trái của Khương Li, sau đó chuyển con dao sang bên phải lặp lại lần nữa.

“Á!” Khương Li không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.



“A Li!” Khương Ninh hét lên.

Khương Ninh nhìn thấy con gái mình bị chém hai nhát, bà cảm giác như có một con dao vô hình nào đó đang đâm vào tim bà hai nhát.

Y Kiến: “Nhan phu nhân, tôi đã cắt động mạch cổ tay của Khương Li, máu chảy rất nhanh. Một người bình thường mất khoảng 1500ml máu sẽ chết.”

Y Kiến nhìn máu chảy ra từ vết cắt trên cổ tay Khương Li, tính toán tốc độ máu chảy xuống.

Y Kiến: “Nhan phu nhân xin hãy nhanh lên, dựa theo tốc độ chảy máu của con gái bà, khoảng mười phút nữa cô ta sẽ chết.”

Khương Ninh lập tức chạy về vào nơi để điện thoại của khác trong Phó gia.

Mọi người trong đại sảnh thấy Khương Ninh gặp khó khăn trong việc tìm điện thoại của mình giữa một đống điện thoại di động.

Khương Ninh vừa mới mở điện thoại, chuẩn bị gọi điện thoại thì điện thoại đã bị người khác giật đi.

Khương Ninh ngẩng đầu, phát hiện đó là con trai Nhan Thừa.

“Con trai, nhanh trả điện thoại lại cho mẹ, em gái con hiện tại cần mẹ gọi cho Nhan Quân.”

Nhan Thừa giấu điện thoại ra sau lưng: “Con không đồng ý việc mẹ đổi Nhan Quân lấy Khương Li, nếu Nhan Quân tới đây rồi, những người đó không nhất định sẽ thả Khương Li.”

Giọng nói của Y Kiến lại vang lên: “Anh trai này xin yên tâm, nếu như Nhan Quân đến, tôi nhất định sẽ cầm máu cho Khương Li và thả cô ấy đi. Dù sao giữa Khương Li và Nhan Quân, các người chỉ có thể chọn một. Tự nhìn lại trong lòng các người, ai quan trọng hơn?”



Nhan Thừa nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ nghe thấy không? Nếu như mẹ gọi cho Nhan Quân, Nhan Quân sẽ thay thế cho Khương Li, Nhan Quân sẽ chết.”

Khương Ninh nhất thời sửng sốt, tuy Nhan Quân là con gái nuôi, nhưng đó là đứa con gái mà bà nuôi dưỡng như con ruột suốt mười tám năm, trong thâm tâm thì con bé còn gần gũi hơn con gái ruột.”

Khương Ninh quay đầu lại nhìn Nhan Thế Kiệt, ông quay đầu né tránh ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của bà.

Rõ ràng, nếu như để Nhan Thế Kiệt lựa chọn, mặc dù ông sẽ rất khó khăn để đưa ra lựa chọn, nhưng cuối cùng ông cũng sẽ chọn Nhan Quân.

Khương Li cảm nhận được sức sống dần trôi qua, cô giống như đã thấy được kết quả của sự lựa chọn của mình, do đó cô chậm rãi nói.

“Cha mẹ, con biết vị trí của con trong lòng hai người. Con và Nhan Quân, tất nhiên con là người bị từ bỏ.”

Khương Li vừa nói, cô vừa bắt đầu khóc.

“Con không muốn bị hai người từ bỏ, cho nên hãy để quyền lựa chọn đó lại cho con! Con … tự từ bỏ chính mình, hai người không cần gọi điện cho Nhan Quân, để con chết đi!”

Khương Ninh nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Khi mở mắt ra, toàn bộ thái độ đã thay đổi.

“Nhan Thừa, đưa điện thoại cho mẹ.”

Nhan Thừa lắc đầu từ chối: “Con không thể.”

Khương Ninh: “Nếu con không đưa cho mẹ, thì đừng trách mẹ ra tay.”