Nhan Thừa nhìn Nhan Quân, anh là anh trai cùng lớn lên với cô, cô thực sự đang thắc mắc về một người mà cô chỉ mới quen có vài ngày.
Nhan Thừa chỉ vào Khương Li: “Chẳng phải em và em ấy có quan hệ không tốt sao? Tại sao em lại thay mặt em ấy trách anh?”
Nhan Quân hỏi lại: “Quan hệ không tốt? Ai nói vậy, là em nói hay em ấy nói? Tại sao anh không hỏi người trong cuộc mà anh chỉ nghe lời vu khống của người khác?”
Khương Li tiếp lời: “Não anh bị chó cắn à, sao ngu thế, không đi hỏi chân tướng sự việc.”
Mẹ Nhan Thừa gật đầu, bà cảm thấy con gái mình nói đúng.
Nhan Thừa dựa theo lời Nhan Quân hỏi: “Vậy giữa hai người là có chuyện gì xảy ra?”
Khương Ninh thấy hai cô gái không đáp lại lời con trai mình, nên bà phải đứng ra để giải thích nghi ngờ của Nhan Thừa.
“Chuyện là như này, chúng ta vốn là tìm được Khương Li, quan hệ giữa hai người cũng khá tốt.”
“Nhưng Nhan Quân con bé … con bé có dị năng. Con bé có thể nhìn thấy kết cục của Khương Li, bởi vì qua lại quá gần với Nhan Quân mà bị người khác chuyển dời tức giận sang mà bị chết.”
“Vậy nên, hai người họ là chị em tốt khi ở nhà, còn khi ra ngoài lại là hai vị tiểu thư thật giả căm ghét nhau.”
Nhan Thừa kinh ngạc: “Tiểu Quân, em cũng có dị năng! Thật tốt quá! Em có thể gia nhập căn cứ dị năng, có thể cùng anh ở chung một đội, anh có thể …” chăm sóc em.
Nhan Quân cắt ngang lời nói hùng hồn của anh: “Xin lỗi, phải xin lỗi Khương Li trước.”
Khương Ninh nhìn Nhan Thừa bằng ánh mắt không mấy thiện cảm: “Giờ con đã biết sự thật rồi, điều đầu tiên con nên làm là xin lỗi Khương Li.”
Dưới sức ép của hai mẹ con đối diện, Nhan Thừa đành phải nhượng bộ.
Nhan Thừa: “Khụ, là … Khương Li! Thực … thực xin lỗi!”
Khương Li: “Nói nhỏ quá không nghe được.”
Nhan Thừa hét lớn: “Khương Li, thực xin lỗi!”
Khương Li: “Hứ!”
Ai nói anh xin lỗi thì em nhất định phải tha thứ.
Sau đó Khương Li lôi kéo Nhan Quân trước tiên ra khỏi đại sảnh. Khương Ninh cầm túi xách lên đi tới công ty tìm Nhan Thế Kiệt, bọn họ muốn thảo luận cách giải quyết vấn đề bài đăng trên mạng thật tốt.
Nhan Thừa, người sau nhiều năm khó khăn lắm mới trở về nhà một lần, sau khi trở về không chỉ không có cảm giác được người thân xem như báu vật, mà chỉ cảm thấy bị người ghét bỏ.
Khi người hầu nhìn thấy anh, trên mặt không có nụ cười, thậm chí đến một ly nước cũng không rót cho anh.
Lúc này Khương Li đã kéo Nhan Quân quay trở về tới phòng ngủ, cô đẩy Nhan Quân ngồi lên giường.
Còn cô thì tự kéo cho mình một cái ghế rồi ngồi xuống trước mặt Nhan Quân.
Khương Li: “Mặc dù em lấy điện thoại của chị, nhưng dựa vào năng lực của chị thì cũng đủ để chị biết chuyện gì xảy ra.”
Nhan Quân: “Em muốn nói về việc Phó Huy Đạt và Phó Tử Huyên đăng bài lên mạng, xuyên tạc sự thật và vu khống chị, dẫn dắt cư dân mạng xúc phạm chị ư.”
Khương Li: “Em biết ngay mà, cho dù lấy đi điện thoại của chị, chị muốn biết thì cũng có thể tra ra.”
Khương Li trầm mặt một lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Chị, nếu như số mệnh của em đã định phải chết sớm. Thì chúng ta hãy tuyên bố ra bên ngoài thật ra chúng ta thân thiết như chị em, chúng ta sẽ không diễn cảnh bất hòa nữa. Bằng cách này, chị sẽ không bị người khác hiểu lầm, cũng sẽ không còn ai đánh đuổi và mắng chửi chị nữa.”
Nhan Quân không trả lời có đồng ý hay không đồng ý, cô chỉ nói về tương lai, sau đó hỏi một vấn đề cần lựa chọn.
“Khương Li, nếu sự thật được làm sáng tỏ, thì những nỗ lực trước đây của chúng ta đều sẽ vô ích, hơn hai mươi ngày nữa em vẫn sẽ chết. Nhưng nếu không làm rõ, tuy rằng em vẫn sẽ chết, nhưng là hơn bốn mươi ngày sau mới xảy ra. Em muốn chết sau hơn hai mươi ngày, hay là chết sau hơn bốn mươi ngày?”
Khương Li lúc này vô cùng đau đớn khó chịu, cô do dự không quyết định được giữa hai sự lựa chọn.