Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Thiên Kim Giả Tỉnh Dậy, Thiên Kim Thật Nằm Cũng Thắng

Chương 17: Khương Li Bị Đánh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi biết được thời gian gần đây Nhan Quân thường xuyên bị Khương Li ức hϊếp, thì Nhan Thừa đối với người em gái đột nhiên xuất hiện này liền không có sự yêu thích. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy đường link được đăng từ một người bạn, Nhan Thừa nhấn vào xem thì thấy đó là một bài đăng. Bài đăng nói về một số điều không đúng sự thật, theo bên dưới bài đăng đều là những cư dân mạng tin đó là sự thật. Vì thế những người đó bắt đầu cầm bàn phím lên mà thay Khương Li lên án, những cư dân mạng đó thông qua bàn phím mà chửi mắng Nhan Quân, điều này không còn là việc mắng chửi đơn thuần nhỏ nhặt, mà chính xác hơn là họ đang thực hiện hành vi bạo lực mạng với Nhan Quân.

Nhan Thừa nổi giận đùng đùng trở về nhà, vừa vào nhà liền tìm quanh nhà cái khuôn mặt của thành viên mới kia, cuối cùng thì nhìn thấy một cô gái gầy gò đang đứng ở đầu cầu thang.

Nhan Thừa đi đến trước mặt Khương Li: “Cô chính là Khương Li? Em gái bị đánh tráo.”

Khương Li lần đầu tiên nhìn thấy anh trai mình, nghe được anh hỏi, cô cười nói: “Anh, chào anh, em là Khương…”

“Bốp!” Nhan Thừa tát một cái lên mặt Khương Li. Khương Ninh gầm lên giận dữ: “Nhan Thừa, con điên rồi sao! Sao con lại đánh em gái?”

Nhan Thừa chế nhạo: “Em gái, con chỉ có một em gái đó là Nhan Quân. Khương Li, bài đăng trên mạng kia chắc là do cô đăng nhỉ! Cô làm như vậy là do nhìn Nhan Quân không vừa mắt, nên muốn làm cho người khác tới bạo lực mạng em ấy.”

Khương Li chớp đôi mắt chứa đầy nước, từng giọt nước mắt lớn cứ không ngừng rơi. Cô dùng tóc che lại gương mặt đau rát, đỏ bừng: “Không phải em, em không làm gì cả.”

Nhan Thừa đẩy Khương Li ngã trên mặt đất: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?”, sau đó hắn lướt qua cô mà bước lên lầu.

Nhan Thừa nghĩ chắc khi Nhan Quân nhìn thấy những lời bình luận trên mạng đó sẽ cảm thấy rất khó chịu, nên hắn đã đến phòng Nhan Quân để an ủi cô. Nhưng Nhan Quân lúc này đang ngủ rất yên lành, chỉ là đột nhiên cảm nhận được hơi thở của đàn ông đang đến gần nên khi Nhan Thừa mở cửa thì cô đã cầm gối mà ném tới. Nhan Thừa vừa mới mở cửa định bước vào thì đã bị cái gối lao tới làm cho lùi bước. Thật không ngờ một cái gối nhẹ nhẹ, mềm mềm mà lại bức hắn lui ra ngoài, thẳng đến khi lưng đυ.ng vào tường. Nếu không phải khi đυ.ng vào tường lưng truyền đến cảm giác đau đớn, hắn tuyệt đối sẽ không tưởng tượng được một cái gối thêu lại có uy lực như vậy.

Bên này Nhan Quân rời khỏi giường, một tay túm lấy bộ đồ ngủ màu đen trên người, tay còn lại cầm lấy một bộ váy trắng dài. Một tay cầm chiếc váy cần thay, một tay cởϊ qυầи áo trên người, sau vài giây đã thay xong váy. Sau khi biết được những chuyện đã xảy ra trước đó, cô liền vội vã bước xuống lầu.

Nhan Quân vừa xuống lầu thì thấy Khương Li đang được Khương Ninh ôm vào trong lòng, Khương Ninh vừa ôm cô vừa mắng Nhan Thừa.

“Bà đây về sau coi như không có sinh ra đứa con trai này, sau này tiểu Quân chính là con cả, A Li chính là con thứ.”

Lúc này Khương Li chỉ ngồi đó che mặt nhỏ giọng khóc nức nở, Nhan Quân tiến đến trước mặt Khương Li, kéo bàn tay đang che mặt của cô xuống, chạm nhẹ ngón tay vào bên má đã bắt đầu sưng tấy.

“A! Chị đừng đυ.ng, đau quá.”



Nhan Quân dừng một chút sau đó giơ tay chạm nhẹ lên mặt cô gái. Khương Li liền cảm nhận được một luồng nhiệt mát lạnh tỏa ra từ tay của Nhan Quân tay, chỗ bị đánh trên mặt không còn cảm thấy đau nữa.

Khương Ninh cũng chỉ vào mặt Khương Li nói: “Tiểu bảo bối, mặt con không còn đỏ cũng không còn sưng nữa rồi.”

Khương Li hết tự sờ rồi lại nhéo mặt mình, rồi nói “Cũng không đau nữa. Chị, tay của chị thật quá thần kì a!”

Bên này Nhan Thừa đang một tay chống nạnh, một tay vịn lan can, từng bước mà đi xuống. Khương Li nhìn thấy tên con trai kia bước đi với tốc độ rùa bò thì trong mắt tràn ngập vui sướиɠ, vui sướиɠ khi thấy người gặp họa.

Khương Li: “Chị, anh ta sao thế?”

Nhan Quân: “Chị đang ngủ vì anh ấy đến gần mà bị tỉnh giấc, chị liền lấy gối đầu ném về phía anh ấy, làm anh ấy va vào tường.”

Khương Li: “Làm tốt lắm!”

Khương Ninh: “Tốt hơn là nên lấy cái bàn ở đầu giường mà ném, ném sao cho bị liệt luôn mới là tốt nhất.”

Nhan Thừa chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện với mấy người họ, rồi nói: “Tiểu Quân, em không sao chứ!”

Nhan Quân: …

Nhìn cô giống như người có chuyện gì sao? Cũng không giống mà!

Người có chuyện không phải là Khương Li cùng với anh ta sao?

Nói đến chuyện này, Nhan Quân mới hỏi hắn: “Anh, Khương Li là em gái cùng một mẹ sinh ra với anh, là người anh nên tin tưởng nhất. Anh vì sao lại chưa phân biệt phải trái mà đã đánh em ấy?”
« Chương TrướcChương Tiếp »