Phó Nguyên, người vừa mới mỉm cười, chợt tắt ngúm nụ cười khi nghe thấy có cuộc giám định lần thứ ba.
Phó Huy Đạt cũng bị sốc, "Bố, lần giám định thứ ba, ý của bố là gì? Bố thực sự không tin tưởng con trai mình à?"
Nhan Quân khoanh tay, “Nếu giao chuyện quan trọng như việc liên quan đến người thừa kế này cho người khác luôn dễ xảy ra vấn đề.”
Phó Huy Đạt tức giận "Ý cô là gì? Ý cô là tôi nói dối hay sao hả."
Phó Hoành Thương gõ mạnh cái nạng trong tay xuống đất vài cái, "Được rồi, chuyện này, ta sẽ nhờ chú Hoắc, để chứng tỏ rõ chuyện này chú Hoắc làm xét nghiệm quan hệ cha con là yên tâm nhất."
Phó Huy Đạt và Phó Nguyên nghe thấy chữ "Chú Hoắc", trong lòng cả hai đều cảm thấy như tràn ngập sự tuyệt vọng.
Nếu là người khác, họ có thể thông báo cho người đó và ngăn cản họ, sau đó buộc họ phải làm kết quả giám định giả.
Tuy nhiên, khi gặp Hoắc Tước, người mà ông già đã làm việc vài năm trước, anh ta là một người có siêu năng lực thuộc hệ hoả và là một trong những siêu năng lực thuộc loại tự nhiên mạnh nhất trong số các siêu năng lực.
Muốn ngăn cản, đánh không lại hắn, muốn ức hϊếp hắn, đối phương là người có thân phận đặc biệt, không thể động vào.
Sau khi chờ đợi một lúc, một người hầu cùng với những người anh em kết nghĩa của Phó Hoành Thương bước vào.
Mọi người nhìn xung quanh, điều khiến họ chú ý là đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần vest, bên trên là vòng eo săn chắc, cuối cùng là khuôn mặt tuyệt đẹp.
Khuôn mặt trắng nõn của Hoắc Tước toát lên vẻ lạnh lùng sắc sảo, đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh toát lên vẻ quyến rũ, đuôi mắt có một nốt ruồi gần thái dương, mang lại cho anh một luồng gió mới.
Đây là lần đầu tiên Ngu Tử Tuấn nhìn thấy một người trông đẹp trai, tuấn tú đến như vậy.
Đợi một chút, hắn đang tập trung nhầm chỗ rồi.
Trên trang thông báo chính thức của công ty nhà họ Phó, ông Phó đã tám mươi chín tuổi, sắp bước qua tuổi chín mươi rồi.
Em trai của ông ấy không tám mươi, thì cũng bảy mươi.
Tại sao người đàn ông này lại trông trẻ như vậy?
Có vẻ như hắn so với mình 29 tuổi còn nhỏ hơn vài tuổi.
Khác với sự tập trung của Ngu Tử Tuấn, khoảnh khắc Nhan Quân nhìn thấy Hoắc Tước, năng lực của cô vậy mà trở nên bị động.
Ngoại trừ những sự cố bắt buộc, Nhan Quân sẽ không bao giờ chủ động sử dụng sức mạnh thời gian để nhìn trộm tương lai của người khác.
Nhưng hiện tại khả năng của cô thực sự đã mất kiểm soát, bị động sử dụng.
Trong mắt Nhan Quân, là một hình ảnh không thể diễn tả được.
Một nam một nữ, anh anh em em.
Nhan Quân một chút cũng không muốn thừa nhận, đó là không lâu sau chính là người yêu cô.
Tại sao cô lại trở nên như thế này?
Chết tiệt, sức mạnh của cô không đủ mạnh, không có cách nào để nhìn thấy nhiều hơn.
Cô nhất định phải tìm cách, khiến sức mạnh của mình hồi phục mạnh như kiếp trước.
Hoắc Tước kẹp một tập hồ sơ dưới khuỷu tay, chậm rãi bước vào.
Khi đi ngang qua Nhan Quân, anh liếc nhìn cô, nhưng nhanh chóng quay lại.
Hoắc Tước đi thẳng tới chỗ Phó Hoành Thương, ngồi xuống: "Anh cả, đây là xét nghiệm quan hệ cha con mà anh bảo em làm."
Phó Hoành Thương cầm lấy tập hồ sơ, mở ra xem kết quả.
Rất tốt, huyết thống đã được xác minh rõ ràng.
Điều này có nghĩa là Phó Hoành Thương đã bị đứa con trai lớn của mình lừa dối nhiều năm.
Ông Phó Hoành Thương đã xem người ngoài như con trai của mình trong nhiều năm.
“Phó Huy Đạt, cậu trước cho tôi xem cái này, sau giải thích cho ta, tại sao kết quả giám định lại không giống với cái cậu đã làm.”
Phó Hoành Thương vứt tập tài liệu ra ngoài, ném thẳng vào mặt con trai mình.
“Bộp!”
Mép bìa hồ sơ màu xanh lam cào vào mặt Phó Huy Đạt, để lại một vệt máu nhỏ.
Tập hồ sơ rơi xuống đất, những tờ giám định bên trong cũng rơi ra, rơi ngay dưới chân Phó Huy Đạt.
Phó Huy Đạt cúi đầu xem, cái đó với kết quả mà anh vừa công bố, đánh giá hoàn toàn khác nhau.
Hắn hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là: Xong rồi, bị ông già phát hiện rồi!