Hoàng hậu mặc bộ triều phục màu đỏ hồng, chân váy thêu hạt ngọc lấp lánh.
Trên váy thêu những bông mẫu đơn đỏ vàng lớn, đường chỉ bạc làm nổi bật dáng người thon thả của bà.
“Thái tử điện hạ giá lâm!” Giọng của thái giám tiếp tục vang lên.
Một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi xuất hiện, khiến các tiểu thư trong hoa viên không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh.
Hắn có dáng người cao ráo, mặc một bộ trường bào trắng tuyết, viền chỉ vàng, thắt lưng buộc đai gấm màu lam, trên đó chỉ treo một miếng ngọc bội màu đen mực.
Thật sự là một cây lan chi cao quý, tao nhã như ánh trăng.
Mộ An Ninh nhìn phản ứng của mọi người, cũng lén nhón chân lên.
Dù gì... ai mà không thích nhìn nam tử đẹp trai cơ chứ.
Đáng tiếc, phía trước người đông đúc, nàng vẫn không thể nhìn rõ, chỉ thấy một vạt áo trắng như trăng.
Khi mọi người hành lễ, hoàng hậu khẽ nâng tay ra hiệu cho cung nhân sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.
Trên bàn lập tức bày đầy những món ăn ngon mắt, ly rượu đầy màu hổ phách, ánh sáng chiếu vào tỏa ra hương rượu hấp dẫn.
Mộ An Ninh lại nhíu mày, lặng lẽ nhìn quanh.
Dưỡng mẫu và Mộ Uyển Nhi vẫn chưa trở lại sao?
An Khánh vương phi nắm tay nàng, chậm rãi dẫn nàng đến chỗ ngồi gần hoàng hậu.
Lúc đó Thái tử đã rời đi, Mộ An Ninh chỉ thấy một bóng lưng.
Khi yến tiệc diễn ra được một nửa, hoàng hậu đột nhiên nhìn Lạc thị, hỏi: “Vương phi, khi nào thì sinh ra một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy?”
Ánh mắt sắc bén của bà quét qua Mộ An Ninh: “Bản cung thấy rất hợp mắt.”
Câu nói này khiến cả hoa viên xôn xao, các quý nữ và phu nhân đều vểnh tai lên nghe, mắt nhìn về phía Mộ An Ninh.
Hoàng hậu nương nương có lẽ đã chọn nàng sao?
Lạc thị cười đứng lên trả lời: “Nương nương nói đùa, thiếu nữ này cũng coi như là một nữa nữ nhi của thần phụ, là vị hôn thê của nhi tử thần phụ.”
Hoàng hậu nheo mắt lại, dường như nhớ ra điều gì: “Thì ra là Mộ tiểu thư, lâu ngày không gặp, bản cung suýt nhận không ra.”
Nghe thấy giọng nói có chút nuối tiếc của hoàng hậu, Lạc thị giật mình nhưng nụ cười trên mặt không thay đổi.
Nghe hai người đối thoại qua lại, Mộ An Ninh ngồi im lặng, ánh mắt tĩnh lặng.
Tình hình triều đình đang rối ren, cuộc tranh giành giữa phe Thái tử và phe Tam hoàng tử, nàng cũng nghe loáng thoáng.
Dưỡng phụ và An Khánh Vương đều là người trung lập.
Có lẽ hoàng hậu muốn lôi kéo nhà họ?
Khi yến tiệc sắp kết thúc, Mộ An Ninh cuối cùng cũng thấy Hứa thị và Mộ Uyển Nhi trong bộ xiêm ý trắng như trăng đi tới.
Lạc thị nhíu mày, rõ ràng cũng thấy: “An Ninh, thiếu nữ bên cạnh mẫu thân con là ai?”
Đây là lần đầu tiên bà thấy khuê mật gần gũi với thiếu nữ khác như vậy mà nhìn kỹ... hai người họ có chút giống nhau.
Mộ An Ninh suy nghĩ một hồi, định nhân cơ hội này nói rõ mọi chuyện, nhưng đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang.
Nàng ngước mắt lên, chỉ thấy thiếu niên mà nàng yêu thích đang mặc một bộ trường bào đỏ rực, đường chỉ đen thêu hoa văn, giống như bông hoa mạn châu sa hoa nở rộ.
Cố Hoài Chi cười nhẹ, chỉ tay về phía xa: “Mẫu thân, Liễu phu nhân đang tìm người.”
Lạc thị không hài lòng trừng mắt nhìn chàng: “Đứa trẻ này, cuối cùng cũng tới.”
Nói rồi, bà mỉm cười đứng lên: “Hai người nói chuyện đi.”
Mộ An Ninh đành ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy hành lễ.
Cố Hoài Chi khoanh tay, đôi mắt đào hoa quyến rũ: “Ta giúp cô giải vây, cô không cảm ơn ta sao?”