Nàng nhận thấy, từ khi Mộ Uyển Nhi trở về, không chỉ nàng, mà những người khác trong phủ cũng ngày càng kỳ lạ.
Trước kia, họ sẽ không bao giờ không phân biệt phải trái, liên tiếp buộc tội nàng.
Nếu tiếp tục ở lại phủ, e rằng giấc mộng kỳ lạ trước đó sẽ từng bước trở thành hiện thực.
Sùng Đức Hầu nãy giờ chưa từng lên tiếng bỗng nghiên nghiêm nghị: “Con có ý gì?”
Ông chưa từng nghĩ sẽ đuổi dưỡng nữ ra khỏi phủ. Cuối năm nàng sẽ gả vào phủ An Khánh, không phải vô dụng đối với Hầu phủ.
Thấy nàng im lặng, giọng nói Sùng Đức Hầu cứng rắn: “Nếu con chịu nhận lỗi với Uyển Nhi, Hầu phủ vẫn có thể chấp nhận con.”
Thiếu nữ cúi đầu nhẹ cười, khi mọi người nghĩ nàng sẽ nhận lỗi, nàng ngẩng lên, giọng rõ ràng: “An Ninh không sai.”
Những thị nữ đứng im lặng không khỏi thở dài, nàng quá ngốc, tự nguyện từ bỏ thân phận tiểu thư Hầu phủ.
Trong mắt Sùng Đức Hầu, lóe lên tia nguy hiểm.
Ông từng nghĩ dưỡng nữ tuy tính tình hiền lành nhưng không thiếu dã tâm, bây giờ ông mới nhận ra mình chưa từng hiểu nàng.
Hứa thị rưng rưng nước mắt muốn nói gì đó, tổ mẫu nhìn nàng nói: “Thôi được, theo ý con.”
Mắt bà mỏi mệt, giọng nói không cho phản kháng: “Chờ con khỏe lại, sẽ chuyển đến nhà cũ của Hầu phủ.”
Mộ An Ninh run mi, gật đầu.
Không ngờ tổ mẫu vẫn sắp xếp chỗ ở cho nàng.
Khi mọi người rời đi, Mộ An Ninh ôm đầu gối, nghe gió lay động cây cối trước sân.
Lòng bàn tay nàng đổ đây mồ hôi, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Bão Cầm lo lắng bước vào phòng: “Tiểu thư!”
Mộ An Ninh ngẩng đầu, cố nở nụ cười.
Nàng vẫn còn có Bão Cầm.
Họ cùng nhau lớn lên, nhiều năm qua dù tuy gọi là chủ tớ nhưng tình như chị em.
Nhưng nếu nàng ấy vẫn theo mình, e rằng...
Nàng nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ nhờ mẫu thân... phu nhân chuộc thân cho ngươi, sau này ngươi không cần hầu hạ ta nữa.”
Mắt Bão Cầm lo lắng chuyển sang sợ hãi: “Tiểu thư nói gì vậy?”
Mộ An Ninh nhẹ giọng: “Ta biết ngươi giỏi thêu thùa, ta sẽ giúp ngươi tìm việc trong tiệm thêu. Hoặc nếu ngươi có nguyện vọng khác, ta cũng sẽ...”
Bão Cầm nước mắt lưng tròng, giọng run rẩy ngắt lời nàng: “Tiểu thư, Bão Cầm không đi đâu, chỉ muốn theo tiểu thư suốt đời!”
Mộ An Ninh run mi, hạ mắt xuống, giọng nhẹ nói: “Ta không còn là tiểu thư phủ Hầu, theo ta chỉ chịu khổ.”
Nàng không muốn liên lụy người khác trong hoàn cảnh này.
Mắt Bão Cầm đỏ hoe, liên tục lắc đầu: “Bão Cầm không sợ khổ!”
Nàng nhìn trán tiểu thư đang bị băng bó, lau nước mắt: “Huống chi tiểu thư còn bị thương, Bão Cầm thật không yên lòng!”
Thấy Mộ An Ninh vẫn không lay chuyển, nàng ấy vội nói: “Tiểu thư, nếu tiểu thư không cần Bão Cầm, Bão Cầm sẽ chết để chứng tỏ lòng mình!”
Mộ An Ninh vội ngăn nàng: “Đừng nói bậy!”
Lòng Nàng dậy sóng, thở dài: “Thôi được, ngươi theo ta vậy.”
Bão Cầm nước mắt lưng tròng, gật đầu liên tục.
***
Ngày sau
“Nghe nói đại tiểu thư hãm hại Uyển Nhi tiểu thư, các ngươi biết chưa?”
“Nghe nói nàng còn khiến Uyển Nhi tiểu thư suýt ngã.”
“Tiểu thư vốn luôn hiền lành, giờ nhìn lại chẳng lẽ đều giả vờ?”
“Ta nghe một tỷ tỷ nói, lần trước tiểu thư rơi xuống nước cũng là cố ý, chỉ bị lão phu nhân che đậy...”
Nghênh Hương hài lòng nghe những lời bàn tán của các tỳ nữ khác.
Nàng ta không ngờ, thiếu nữ quê mùa đó lại có thể đẩy tiểu thư ra khỏi phủ Hầu.
Nghĩ đến đây, nàng ta nhếch mày: “Còn gọi tiểu thư cái gì, nàng ta chỉ là đứa may mắn, ở trong Hầu phủ nhiều năm làm con nuôi thôi.”