Chương 1

“Dù cho ta không phải nữ nhi thân sinh của các người, thế nhưng vì sao lại phải cản trở mối nhân duyên của ta?” Ánh mắt nữ tử bạch y đã mờ đi không còn tiêu điểm, đôi mắt trong sáng ngày xưa giờ đây chỉ còn lại trống rỗng.

Mái tóc đen dài tán loạn, biểu tình kích động, khuôn mặt diễm lệ tái nhợt như tờ giấy, run giọng nói: “Các người không phải vẫn luôn bức ta sao?”

Nàng bỗng nhiên giơ con dao găm trong tay lên, ánh mắt lạnh băng đảo qua từng người được gọi là thân nhân của nàng lúc xưa: “Vậy thì ta liền chết cho các người xem!”

Âm thanh sắc bén của bạc khí xuyên qua da thịt, máu tươi phun trào từ cần cổ trắng nõn của nàng, nhuộm đỏ làn váy trắng.

“Không được!” Một giọng nam nhân dồn dập truyền đến ngay phút chót.

Nàng mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh khoác áo giáp đoạt lấy con dao sắc bén sau đó ôm chặt lấy nàng.

Nhưng rốt cuộc vẫn không nhìn thấy rõ khuôn mặt người đó, nàng liền chậm rãi khép chặt hai mắt rồi chìm trong bóng tối vô tận.

*

Thượng kinh, Sùng Đức hầu phủ, Tường Ninh Hiên.

Lông mi Mộ An Ninh khẽ run lên, nàng đột nhiên mở to hai tròng mắt.

Tầm mắt nàng xuyên qua tấm rèm giường màu trắng như nguyệt, nàng đã nhìn rất lâu không thể rời mắt khỏi nó.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, đầu ngón tay trắng xanh không tự giác mà chạm đến cổ, tựa hồ vẫn còn lưu lại cảm giác đau đớn trong mộng.

Nghĩ đến điều gì đó, nàng lảo đảo bước về phía bàn trang điểm.

Trong gương đồng hiện ra khuôn mặt nữ tử trắng như bạch ngọc lúc này không một ti nhuận huyết, dần dần trùng điệp với nữ tử trong mộng.

Nàng không khỏi cắn chặt đôi môi không hề có huyết sắc, nhất thời có chút khó có thể phân biệt được đâu là mộng đâu là hiện thực.

Phần đầu đau âm ỉ, hồi tưởng lại những chuyện hoang đường trước khi mình hôn mê, trong lòng nàng bỗng nhiên xuất hiện một y niệm khó tin.

Cảnh trong mộng kia điềm báo trong tương lai của nàng sao?

Nhưng vì sao nàng lại trở nên xa lạ như vậy? Trước đó, nàng đã mời Mộ Uyển Nhi ở lại phủ hai ngày, hai người đã đến bên đình trong hoa viên thưởng ngoạn hồ nước.

Mặt nước trong hồ lấp lánh gợn sóng, cơn gió lướt qua thổi bay những chiếc lá liễu non, phát ra âm thanh xào xạc mơ hồ.

Lúc đó, nàng lấy lí do vì bản thân lạnh, cố tình sai bảo nha hoàn bên người đi lấy áo choàng, bổn ý là muốn nhân cơ hội này dò hỏi thân phận phụ mẫu ruột.

Nhưng không biết vì sao, trong đầu nàng đột nhiên vang lên một đạo âm thanh tao nhã không phân biệt được là nam hay nữ.

Nó không ngừng lặp đi lặp lại nói, nữ tử thiếu kinh nghiệm trước mặt này, sẽ cướp đi hết thảy mọi thứ thuộc về nàng: Địa vị, người thân, hôn ước...

Nàng chỉ cảm thấy điều đó thật vô lý, rõ ràng là chính mình chiếm thân phận đích nữ hầu phủ đích, sống thoải mái dễ chịu trong mười lăm năm nay.

Tất cả những gì nàng có được hiện tại hết thảy đều thuộc về Mộ Uyển Nhi, nàng nên trả lại toàn bộ mới phải.

Nàng chỉ cho là mấy ngày nay bản thân đã quá mức căng thẳng, thế nên mới xuất hiện ảo giác.

Nhưng khi nói chuyện cùng Mộ Uyển Nhi, nàng lại cảm thấy một cổ thế lực vô hình dẫn đường nàng, dần dần tiến gần bên hồ.

Nàng cố gắng hết sức chống cự nhưng đều vô ích.

Cuối cùng, nàng chỉ nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Mộ Uyển Nhi, duỗi tay hướng về phía nàng.

Ngay sau đó nàng liền bị hồ nước nuốt chửng, thời tiết tuy đã vào xuân, nhưng cái lạnh vẫn buốt đến thấu xương.

Nước tràn vào miệng làm nàng gần như hít thở không thông, nàng cố gắng vùng vẫy nhưng không còn chút sức lực nào nữa.

Ý thức dần mờ nhạt, nàng dần dần chìm vào đáy hồ, chờ đợi cái chết tới gần.