Chương 7: Là con cá heo đã đưa anh lên bờ

Đối phương là người biết lấy oán trả ơn.

Bạch Chiêu đã biến mọi việc anh hai làm cho cô ta thành sự sỉ nhục bằng tiền, trong đó có nhắc đến tai nạn trên biển.

[Anh hai còn không biết sao, hồi đó trong tai nạn trên biển, không phải Bạch Chiêu kéo anh bơi lên đảo nhỏ, cô ta còn tự lo không xong, là con cá heo đã đưa anh lên bờ.]

“!!!”

Diệp Lan chịu một cú sốc lớn.

Cứ cho là vậy, thì Chiêu Chiêu cũng đã chăm sóc anh suốt một ngày một đêm, còn ân cần trải cho anh một lớp cỏ để giữ ấm.

[Ôi trời, chuyện chăm sóc thì càng vớ vẩn hơn, đắp cho anh hai một lớp cỏ không phải để giữ ấm, chỉ đơn thuần là sợ anh chết đi sẽ bốc mùi, gây bệnh.]

[Một đêm hôm đó, hoàn toàn là anh hai tự chống chọi vượt qua. Chỉ là khi tỉnh lại, Bạch Chiêu tình cờ đi qua, thấy anh không chết mới lập mưu, tự nhận là ân nhân cứu mạng.]

[Thật đáng tiếc anh hai tin thật, sau khi được cứu không chỉ coi người đó là ánh trăng sáng, mà còn cho hàng đống tiền. Nếu thực sự muốn báo đáp, đáng lẽ nên đi đến Hội bảo vệ đại dương.]

Kéo cái ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống, Diệp Tầm Tri không khỏi thở dài trong lòng.

[Anh nghĩ là “Nàng tiên cá” à, thực ra là “Người nông dân và con rắn”.]

“...”

Diệp Lan gặp nạn, mọi người đều gây khó dễ.

“Ôi, nghĩ lại tình yêu của các ngươi cũng thật cảm động.” Đó là ông cụ.

“Anh luôn ủng hộ hai đứa.” Đó là Diệp Vân Hoài.

Diệp Tầm Tri nhìn quanh, cảm thấy mình có nên tỏ thái độ một chút không, cô suy nghĩ một chút:

“Anh vui là được.”

A a a a a!

Diệp Lan thực sự muốn phá phòng.

Phòng khách chợt rơi vào im lặng, mặc dù Bạch Chiêu không biết tại sao nhà họ Diệp lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng dù sao cũng không gây hại cho cô ta.

“Anh Lan, người nhà của anh không phản đối chúng ta ở bên nhau, thật là tốt quá.”

“Vừa rồi anh đột nhiên nhớ lại, khi rơi xuống biển, hình như anh thấy bóng dáng của một con cá heo. Chiêu Chiêu, em có ấn tượng không?” Diệp Lan bất thình lình hỏi.

Bị hỏi bất ngờ, Bạch Chiêu lập tức cảm thấy tim đập mạnh, sao đột nhiên người này lại nhớ ra được!

“À, có lẽ anh nhớ nhầm rồi, em không có ấn tượng gì cả.” Bạch Chiêu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự hoảng loạn vừa rồi đã nói lên nhiều điều.

Diệp Lan nhíu mày sâu, giọng nói bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Bạch Chiêu, sao cô lại nói dối? Vừa nãy, khi nhắc đến chuyện này tôi đã nhớ lại. Ngày hôm đó, chỉ có mình tôi nằm trên bãi biển, cô chưa bao giờ cứu tôi cả.”

Bạch Chiêu: !

[Á đù! Sao tự dưng ông trời lị thắp sáng trí thông minh của anh hai thế này!] Diệp Tầm Tri phát ra một tiếng nổ đùng.