[Nếu anh đã nói vậy, em sẽ không khách sáo đâu.]
Diệp Tầm Tri bước tới, đầu tiên cô đặt tay lên vai của chàng trai trước bàn mình.
Rõ ràng không phải ai cũng giống như Lâm Nhiễm Nhiễm, diễn xuất của Trương Mãn rất kém, ánh mắt lộ rõ sự chột dạ, hắn cười yếu ớt: “Tầm Tri, tìm mình có chuyện gì không?”
Diệp Tầm Tri không muốn dây dưa với hắn, vào thẳng vấn đề: “Hai chữ trên bàn kia là do cậu viết phải không?”
Diệp Tầm Tri rất rõ Trương Mãn, hắn là kiểu người lấn yếu sợ mạnh.
Với hắn, không tiền không quyền là một cái tội, là đối tượng có thể bị ức hϊếp tùy thích.
Ngược lại, hắn đã bợ đít tất cả những người có quyền trong lớp, bao gồm cả Diệp Tầm Tri trước đây, chẳng qua cô không để ý đến loại người này, nên bị hắn ghi thù.
Chỉ cần biết cô gặp xui xẻo, hắn sẽ ngay lập tức lấy việc ức hϊếp cô để làm vừa lòng Lâm Nhiễm Nhiễm.
“Không phải, mình mới đến không lâu.” Trương Mãn nhất quyết không thừa nhận, trong logic của hắn, hắn chưa bị Diệp Tầm Tri phát hiện mặt trái của mình.
Tức là, trong lòng hắn, mối quan hệ giữa họ không phải bạn bè nhưng cũng chưa đến mức thù địch, có lẽ chỉ là nghi ngờ, miễn là không thừa nhận...
“Mày nghĩ mọi người đều là đồ ngu sao?” Diệp Kiêu chỉ vào camera giám sát ở phía trước lớp, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt đầy áp lực nhìn về phía hắn: “Camera to như vậy, cần tao đi kiểm tra sao?”Nghe thấy lời của Diệp Kiêu, Trương Mãn biến sắc.
Hắn cảm thấy hối hận vì trước đó biết Diệp Tầm Tri là thiên kim giả, gia đình lại nghèo, không có nền tảng, thành tích cũng không xuất sắc.
Có thể hiệu trưởng và giáo viên không bảo vệ cô, nên khi ức hϊếp Diệp Tầm Tri, bọn hắn không ngại ngần gì, không kiêng dè camera.
Ai ngờ... kết quả lại như bão tố.
“Không cần phải rắc rối như vậy, tin rằng mấy bạn ở đây cũng đã thấy rõ cảnh này.”
Diệp Tầm Tri nở một nụ cười ngọt ngào, với vẻ đẹp tàn nhẫn.
Các học sinh thấy vậy, lập tức chỉ trích:
“Đúng vậy, tớ đã thấy, sáng sớm Trương Mãn đã cầm một xô sơn, dùng cây lau nhà viết chữ trên bàn.”
“Đúng vậy, sau khi viết xong, còn ném bàn ghế vào bên cạnh thùng rác, nói là muốn Diệp Tầm Tri nhường chỗ cho nữ thần của hắn.”
“Không những thế...”
Mỗi câu chỉ trích đều đến tai Trương Mãn, mặt hắn xanh như tàu lá chuối.
Vẫn còn quá non, chưa trải sự đời, Trương Mãn đập bàn, chết cũng kéo người xuống nước: “Không phải như vậy đâu, lúc đầu tôi không có ý định bắt nạt cậu, đều là nghe theo sự xúi giục của Phùng Trần và Chử Vệ.”
Hai người bị chỉ đích danh không thể ngồi yên.
“Mày nói gì vậy, ban đầu nghe nói Diệp Tầm Tri là quỷ nghèo, không phải mày là đứa tích cực nhất trong việc trả thù nó sao!”