Chương 29: Lần đầu gặp mặt xin anh nhận lấy cái chĩa sắt này

Diệp Kiêu vốn là trùm trường nức tiếng gần xa của trường Trung học Ninh Đức, với lại có nhiều tin đồn cho rằng cậu xuất thân từ gia đình giàu có, tổng thể là người không nên chọc vào.

“Bàn này là thế nào? ‘Con hoang’? Đứa nào viết đứng ra đây!”

Diệp Kiêu lạnh lùng quét mắt qua lớp học, lập tức lớp học vốn ồn ào vì sự xuất hiện của cậu trở nên im lặng.

Tất cả học sinh đều lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt đầy nghi ngờ và khó hiểu, không biết tại sao cậu lại quan tâm đến Diệp Tầm Tri.

Ngay sau đó, lời của Diệp Kiêu khiến họ khϊếp sợ.

“Diệp Tầm Tri là em gái tao, tao sẽ bảo vệ em ấy, hy vọng bọn mày sau này cân nhắc một chút hậu quả.”

“Còn những đứa nào phạm lỗi.” Diệp Kiêu dừng lại, cười lạnh: “Không thừa nhận cũng không sao, chờ Diệp Tầm Tri đến tao sẽ để em ấy tự chỉ mặt.”

Những lời này vừa ra, những học sinh gây chuyện lập tức lo lắng, trong khi những học sinh khác không gây rắc rối thì chỉ còn lại sự kinh ngạc.

Chuyện gì vậy? Diệp Tầm Tri không phải là thiên kim giả, là tu hú chiếm tổ chim khách, bị đuổi ra khỏi nhà rồi trở về với cha mẹ ruột nghèo khổ sao?

Nhưng giờ đây, sao anh trai lại là Diệp Kiêu? Chuyện này hoàn toàn khác so với những gì Lâm Nhiễm Nhiễm đã tiết lộ!

Diệp Kiêu không để ý đến những sóng gió ngầm giữa bọn họ, chỉ việc để chân lên bàn, lấy sách che mặt, bắt đầu ngủ thêm.

Cậu có thể tưởng tượng được, khi Diệp Tầm Tri đến trường, cô sẽ nhìn mình với ánh mắt đầy sự kính trọng và ngưỡng mộ.

Sau đó, cậu nghe thấy câu nói: “Hoặc hôm nay bồi thường cho tôi một cái bàn lớn, hoặc đừng hòng rời đi.”

“...”

Cái này không giống như kịch bản mà cậu tưởng tượng.

Diệp Kiêu cố gắng lấy lại chút thể diện, rụt cổ ra xa cái chĩa sắt.

“Em gái, lần đầu tiên gặp mặt, em không định nói gì với anh sao?”

Cậu cảm thấy câu này rất ngầu, nhưng sau đó lại nghe thấy lời nói từ những đồng đội không đáng tin cậy bên cạnh.

“Chết tiệt! Anh Kiêu, em gái của anh, sao lại có thể hoang dã như vậy!”

“Khụ khụ.” Diệp Tầm Tri nhận ra mình đã lỡ lời, liền thu lại cái chĩa sắt, dùng mặt dày như thành lũy nở một nụ cười ngoan ngoãn.

Cô đưa cái chĩa sắt ra trước mặt Diệp Kiêu:

“Anh năm, lần đầu gặp mặt xin anh nhận lấy cái chĩa sắt này.”

Diệp Kiêu: “...”

Cậu không biết mình đã dùng bao nhiêu dũng khí để nhận lấy nó, không cần soi gương cũng biết, cầm cái chĩa sắt trên tay chắc chắn trông rất lố bịch.

Vì vậy, cậu liền ném nó cho đồng đội bên cạnh.

Đồng đội: “...”

Em là người rất tiện sao?

Sau khi thành công ném “củ khoai lang bỏng tay” đi, Diệp Kiêu nhét tay vào túi, nhìn các học sinh trong lớp, hất cằm ra hiệu cho Diệp Tầm Tri: “Bình thường đứa nào bắt nạt em, chỉ ra hết cho anh.”