Chương 2: Ném quả bom hạng nặng

“Diệp Tầm Tri, cô điên à.”

Lâm Nhiễm Nhiễm chưa kịp lên tiếng, cậu trai phía dưới đã không nhịn được, nhìn Diệp Tầm Tri với vẻ tức giận.

“Dù cô muốn thu hút sự chú ý của tôi, cũng không thể đối xử với Nhiễm Nhiễm như vậy, đây là chuyện nghiêm trọng liên quan đến tính mạng!”

Ôi, tên khốn miệng lưỡi mắc ói này chính là tiêu chuẩn thấp nhất của nữ phụ độc ác, thanh mai trúc mã kiêm vị hôn phu tương lai bị cướp của cô, Giang Tề.

Diệp Tầm Tri là thai xuyên, vừa mới hồi phục ký ức không lâu, trước đó khi chưa tỉnh lại, cô vẫn tỏ ra yêu thương đối phương.

“Chuyện tính mạng liên quan gì chứ?” Diệp Tầm Tri phản ứng bằng một cái lườm.

“Tôi thấy mạng người quan trọng cũng không ngăn được vẻ tự tin của anh đâu, tự tin thấy ớn. Xin anh đó, nhà không có gương thì cũng có nướ© ŧıểυ chứ? Tôi còn đang cố tìm cái đẹp từ anh đây, nhưng tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.”

“Cô, cô!” Giang Tề tái mặt.

Từ nhỏ đến lớn, hắn ta đi đâu cũng được người ta khen ngợi, lần đầu tiên bị người khác chế nhạo như vậy!

“Chị! Sao chị có thể nói anh Giang như vậy?” Lâm Nhiễm Nhiễm cuối cùng không kiềm chế được mở miệng.

Sao thế này, cô ta muốn chết, sao giờ tất cả mọi người lại chuyển sự chú ý đi chỗ khác?

“À, đúng rồi, suýt nữa thì quên mất còn có cô.” Diệp Tầm Tri quay lại sự chú ý: “Đúng là đã nể mặt cô rồi, nên cô còn cảm thấy mình là người, muốn nhảy thì nhảy đi, tôi còn đang chờ kế thừa gia sản nhà cô đây.”

Người này đang nói những lời không thể tin nổi!

“Chị, chị đang đùa à?” Lâm Nhiễm Nhiễm cười vô cùng gượng gạo.

“Tôi giống đang đùa à?” Giọng Diệp Tầm Tri mang một loại bình tĩnh điên cuồng: “Trước tiên tôi sẽ loại bỏ cô, rồi làm hại cả gia đình cô, cuối cùng là kế thừa tài sản của các người.”

“Diệp Tầm Tri, con đang nói gì vậy?!” Bà Lâm không thể tin vào những gì mình nghe được.

“Lâm phu nhân chớ vội, nếu tôi nói gì làm bà tổn thương, hãy cho tôi biết, tôi sẽ nói lại lần nữa.”

Lần này Diệp Tầm Tri đến đây chỉ để phá hoại tất cả, người ta cho là cô đã sống tốt ở nhà họ Lâm những năm qua à? Hầy, chỉ có người trong cuộc mới hiểu nỗi khổ.

Bà Lâm tức giận: “Mày...”

Chưa kịp nói xong, giọng Diệp Tầm Tri như tiếng ma quái vang lên bên tai:

“Tôi biết bà rất gấp, nhưng trước tiên đừng vội, bà biết chồng bà đang mây mưa với tình nhân không? Với lại đứa trẻ đã 10 tuổi rồi đó?”

Những lời bà Lâm sắp thốt ra bị nghẹn ở họng, như bị Tôn Ngộ Không bị niệm chú.

Sau khi ném quả bom hạng nặng này, Diệp Tầm Tri lập tức bỏ chạy, một lúc sau, từ biệt thự phía sau vang lên tiếng hét của bà Lâm: