Quan Chi Hòe vẫn giữ im lặng, cô không muốn nói với bạn nam xa lạ vì sao mình xuất hiện ở trong phòng tắm nam, quả thực là khung cảnh chết chóc đau thương.
Ai đó ở trong phòng thay quần áo thúc giục những người chưa tắm xong mau chóng ra ngoài.
“Đội trưởng, cậu tắm xong chưa? Sao hôm nay chậm chạp thế? Một lúc nữa chúng ta còn phải bàn chiến thuật thi đấu nữa.”
Cả hai người trong buồng tắm đều nghe thấy giọng nói của Bàn Tử.
Giang Triều cố ý hắng giọng, chuẩn bị trả lời
“Đừng đừng đừng, tớ nói tớ nói, cậu đừng trả lời.” Quan Chi Hòe gấp đến mức xoay người dùng tay bịt kín miệng Giang Triều, ngăn anh mở miệng.
Cuối cùng hai người cũng đối diện nhau, lần đầu tiên nhìn vào mắt nhau.
Quan Chi Hòe nhìn thấy rõ khuôn mặt của chàng trai, rất đẹp trai, mày rậm mắt to, vẻ đẹp như tạc tượng, cô như đột ngột rơi vào trong mắt anh, là kiểu người cô thích.
Nhưng mà, có ai nói cho cô biết vì sao cô gặp bạn trai cũ ở chỗ này không?
Không, nói chính xác thì phải là bạn trai cũ của cũ.
Giọng nói của Quan Chi Hòe hơi khàn: “Giang...Triều?...”
Giang Triều tùy ý “Ừ” một tiếng, để mặc cơ thể mềm mại của cô gái nhào lên người mình, anh yên lặng vòng tay ôm eo Quan Chi Hòe.
Cô vẫn nhớ tên của mình, Giang Triều cảm thấy đó là ưu đãi mà ông trời ban cho mình.
“Sao anh lại ở đây...”
Cuối cùng Giang Triều không nhịn được mà cười nhạo, giơ tay lấy cái tay đang che miệng mình của Quan Chi Hòe ra: “Lời này, rốt cuộc thì ai mới là người nên hỏi đây?”
“Em gái à, đây là phòng tắm nam. Cách thức lên sân khấu của em luôn sáng tạo khác người.”
Quan Chi Hòe nghe ra Giang Triều mỉa mải mình, cô xấu hổ rút tay về.
Lúc này Bàn Tử bắt đầu thúc giục: “Giang Triều, cậu vẫn chưa tắm xong à? Rơi xuống cống? Cho dù có tự sướиɠ thì cũng phải xong rồi chứ?”
Bên cạnh có người chế nhạo cậu: “Bàn Tử, cậu tưởng rằng ai cũng nhanh như cậu à?”
“Con mẹ nhà cậu, cậu nói gì đấy? Đừng có mà bôi nhọ danh tiếng khẩu súng vàng của nhà họ Bàn.”
Giang Triều nói với người bên ngoài: “Các cậu đi trước đi, tớ sẽ ra sau.”
Một lúc sau, phòng thay đồ yên tĩnh, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Giang Triều tắt vòng hoa sen, cuối cùng tiếng nước cũng dừng lại.
Quan Chi Hòe cúi đầu lùi lại nửa bước, muốn nhân lúc Giang Triều không chú ý chạy nhanh ra ngoài. Nào ngờ người đối diện giống như đoán được hành động tiếp theo của cô, cô còn chưa kịp chạm vào khoá cửa thì đã bị Giang Triều đè lên tường.
Phần lưng lộ ra ngoài lập tức áp sát bức tường gạch lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến cô run rẩy.
Một tay Giang Triều ôm eo cô, một tay khác vươn ra ngăn cô với bức tường, để cô dựa đầu vào bàn tay ấm áp của mình.
“Em, ở chỗ này, làm gì?” Giang Triều hỏi lần thứ ba.
Quan Chi Hòe biết sự kiên nhẫn của Giang Triều đã đến giới hạn.
Tính kiên nhẫn của người này không tốt lắm, khi còn học cấp ba, anh giải thích một bài toán hơn ba lần, nếu Quan Chi Hòe vẫn chưa hiểu thì anh sẽ ném vở đi, trực tiếp đè cô lên bàn mà hôn môi.
Hôn đến mức Quan Chi Hòe mơ mơ màng màng nói đã hiểu mới thôi. Lần sau nếu mắc lỗi thì trực tiếp làm cô, làm đến khi Quan Chi Hòe không dám mắc lỗi sai nữa.
Dưới ánh mắt áp bức, chăm chú của Giang Triều, Quan Chi Hòe lắp bắp nói.
Vừa nói xong, trong lòng Quan Chi Hòe dâng lên một cảm giác hối hận, không đúng, hiện tại bọn họ đã chia tay, vì sao cô phải khuất phục trước quyền uy của Giang Triều? Tại sao cô phải trả lời tất cả câu hỏi của anh?
Cá mặn cũng sẽ có ngày trở mặt.
Sau khi nghe xong, Giang Triều không nói gì cả, anh chỉ xoay người cô lại như chiếc bánh rán đường, bắt đầu mày mò kéo khoá cho cô.
Giờ phút này ý thức của Quan Chi Hòe đã hoàn toàn thức tỉnh, cô kiên quyết không muốn Giang Triều giúp mình. Cô luồn lách dưới tay của Giang Triều như một con cá chạch, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của anh khi có cơ hội.
Giang Triều siết chặt eo của Quan Chi Hòe, đẩy hông về phía trước, chạm vào cặp mông được sườn xám phác hoạ, đầy cảnh cáo và uy hϊếp.
Quan Chi Hòe từ một con cá chạch tung tăng nhảy nhót lập tức biến thành cá chạch sống dở chết dở, vận mệnh nằm trong tay người ta.
Dươиɠ ѵậŧ của Giang Triều đã cứng, nói chính xác thì ngay khi kéo cánh cửa bị hỏng, nhận ra cô gái bên trong là Quan Chi Hòe, nhìn thấy bộ sườn xám mới kéo nửa khoá quay lưng về phía anh, anh đã cương, hoàn toàn mất kiểm soát.
Vật cứng như vậy, anh chịu đựng mà tắm xong, còn muốn kéo khoá giúp cô.
Kết quả đầu cô không có não, cứ nhích tới nhích lui trên người anh.
Vật nhỏ không biết sống chết.
Đúng là thiếu làm.
Giang Triều âm thầm chửi rủa, cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ đang bùng cháy của mình, kéo khoá sau lưng giúp Quan Chi Hòe, nhìn chiếc sườn xám ôm lấy dáng người cô một cách hoàn hảo.
Trong một khoảnh khắc, anh muốn xé rách chiếc sườn xám này một cách tàn nhẫn, tại đây, thịt Quan Chi Hòe ngay tại chỗ, làm đến mức chân cô mềm nhũn không thể ra khỏi phòng thay đồ, cô không thể ra ngoài tiếp đãi khách, không thể tỏ ra quyến rũ trước mặt mọi người.
Nhưng mà không được, một năm trước anh đã bị nhóc con này lừa, hiện tại vất vả lắm mới gặp lại, anh không thể buông tha dễ dàng cho cô như vậy được.