Chương 51: Bại lộ

Tạm thời Quan Chi Hoè không thấy Tuân Tư Viễn quay đầu, nhưng lại nhìn thấy một số đội viên ở phía sau lộ ra biểu cảm không thể giải thích được, do dự muốn nói gì đó.

Sau đó cô nhìn thấy một chàng trai đang đội mũ bảo hiểm, hét to về phía sau lưng cô: “Đội trưởng Tuân, có em gái nào tìm cậu này!”

Mặt Quan Chi Hoè đầy dấu chấm hỏi, không phải số 5 là Tuân Tư Viễn sao??? Cô cũng đã gọi tên rồi, còn tìm làm gì?

Sau đó cô xoay người, nhìn thấy chàng trai được gọi là Tuân Tư Viễn đứng phía sau cô, trên người mặc áo đồng phục đội số 8, đang nói chuyện với đồng đội của mình.

Nghe thấy có người gọi mình, anh ấy không kiên nhẫn quay đầu lại: “Có thấy phiền hay không vậy? Trận đấu sắp bắt đầu rồi, đừng nhiều chuyện…”

Nhưng khi nhìn thấy Quan Chi Hoè cầm chai nước, ngơ ngác nhìn mình thì lập tức nuốt câu nói tiếp theo xuống.

Xong rồi, xong rồi, đây là phản ứng đầu tiên của Tuân Tư Viễn sau khi nhìn thấy Quan Chi Hoè.

Thậm chí anh ấy còn không kịp quan sát phản ứng của Giang Triều liền đội mũ bảo hiểm lên, định chạy trốn.

Quan Chi Hoè đứng ở phía sau gọi anh ấy lại: “Tuân Tư Viễn?”

Giọng điệu hoang mang kèm theo khó hiểu, trong sự hoang mang còn mang theo chút tức giận.

Tuân Tư Viễn bất đắc dĩ dừng lại, nhún vai với Quan Chi Hoè, lẩm bẩm: “Không thể trách mình được.”

Trong nháy mắt Quan Chi Hoè như hiểu ra gì đó, cô lập tức xoay người, giơ tay nhấc mũ bảo hiểm của số 5 lên.

Không ngoài dự đoán, là một gương mặt không thể quen thuộc hơn, đuôi lông mày có một vết xước nhỏ, là ngày hôm đó bị cô cào khi ở trên xe.

Giang Triều nhướng mày, vết sẹo đóng vảy màu đỏ nhạt cũng di chuyển theo, nhưng anh không nói gì cả.

Quan Chi Hoè không thể diễn tả cảm xúc hiện tại của mình, nhưng khi cô vừa định nói thì bị cảm xúc dâng trào chặn ở cổ họng, ngay cả hốc mắt cũng phiếm hồng.

Hiện trường bỗng im lặng.

Tất cả đội viên có mặt ở đó không hiểu rõ mọi chuyện đều cho rằng sẽ có một bộ phim tình cảm cẩu huyết giữa một nữ hai nam vào lúc 8 giờ, họ đang chờ xem đội trưởng của hai đội bóng bầu dục sẽ tranh đấu như thế nào để giành được Quan Chi Hoè.

Người biết rõ mọi chuyện nhất, Vạn Tráng vẫn đang phân loại, đếm số lượng người và thiết bị trên sân.

Chai nước trong tay bị Quan Chi Hoè bóp ngày càng chặt, phát ra âm thanh răng rắc.

Cô lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Tại sao tài khoản của Tuân Tư Viễn tên là Hà Chi Châu, vì sao mỗi lần Tuân Tư Viễn lên mạng đều khớp với thời gian nghỉ ngơi của cô, vì sao lần đó Tuân Tư Viễn mời cô ăn nướng BBQ, kết quả Giang Triều lại ở đó.

Quan Chi Hoè đối mặt với Giang Triều vẫn còn đang đội mũ bảo hiểm, mắt bị gió thổi đau, cố gắng chịu đựng để nước mắt không rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Giang Triều, vui lắm sao?”

Trước khi Giang Triều cởi mũ bảo hiểm xuống thì Quan Chi Hoè đã ném chai nước trên tay lên người anh, xoay người chạy ra khỏi sân.

Bàn Tử đứng phía sau Giang Triều, do dự nói: “Đội trưởng Giang, thi đấu...Nữa không?”

Giang Triều nhặt chai nước rơi trên mặt đất lên, hơi sốt ruột mà cởi mũ ra, khuôn mặt nhăn nhó.

Thật ra anh đã nghĩ đến việc nói rõ mọi chuyện với Quan Chi Hoè, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, hiện tại rất bất lợi, hơn nữa Tuân Tư Viễn cũng có mặt ở đây.

“Đội trưởng Giang...?”

Giang Triều lấy lại tinh thần, anh cáu kỉnh vò đầu, ném mũ bảo hiểm cho Bàn Tử: “Các cậu chơi đi, tớ có việc đi trước đây.”

Tuân Tư Viễn có vẻ hơi lo lắng muốn đi theo nhưng Giang Triều dùng mắt ngăn anh ấy lại.

Anh ấy vẫn nên tạm thời đừng tham gia vào chuyện đổ thêm dầu vào lửa này thì hơn.

Nếu không có gì bất ngờ thì Quan Chi Hoè đã xoá Wechat của anh.

Giang Triều lấy điện thoại ra, tùy ý gửi một dấu “.” cho Quan Chi Hòe.

Quả nhiên, nhận được thông báo từ hệ thống Wechat.

“Quan Quan đã bật tính năng xác minh bạn bè, bạn chưa là bạn bè của anh ấy (cô ấy). Vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè, sau khi đối phương xác minh thì mới có thể gửi tin nhắn.”

Nếu nhớ không nhầm thì đây là lần thứ hai Quan Chi Hoè xoá Wechat của anh.

Cô vẫn luôn như vậy, yêu ghét rõ ràng.