Chương 42: Bữa tiệc

Sau khi nghe xong lời Giang Triều nói thì người lớn hai bên im lặng vài giây, sau đó cứ như không có việc gì mà tiếp tục trò chuyện vui vẻ, đều là hồ ly ngàn năm, có trường hợp nào chưa từng thấy qua.

“Hạng Minh, mấy ngày trước tôi nghe nói anh đang bàn về một hạng mục, mấy ngày nay tôi suy nghĩ khá nhiều, cảm thấy có hứng thú, anh có muốn nói chuyện với tôi về chuyện đó không?”

Quan Hạng Minh có thể nói là người hô mưa gọi gió trong giới tài chính cũng không phải nói dóc, nghe thấy Giang Quốc An đổi cách xưng hô từ anh Quan chuyển thành Hạng Minh, đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Trước khi hai người đàn ông rời đi, một người dùng mắt ra hiệu cho Quan Chi Hoè, bảo cô cư xử đúng mực, một người nhẹ giọng dặn dò Giang Triều, bảo anh nắm chắc cơ hội.

Uớc mơ cả đời này của Quan Chi Hoè chính là khiến một người đàn ông chi cho mình 500 vạn chỉ bằng ba câu nói.

Được rồi, hiện tại Giang Triều đã làm được chuyện đó trước cô.

Một câu “đang theo đuổi” khiến Giang Quốc An tiêu tốn 500 vạn cho cô.

Nếu dự án này thực sự thương lượng thành công, có khi còn hơn 500 vạn.

Quan Chi Hoè hạ ly rượu xuống, cụng nhẹ vào ly rượu của Giang Triều, “Cảm ơn.” Sau đó nhấp một ngụm.

Giang Triều đáp lại: “Hành động vô tình thôi.”

Sao có thể là hành động vô tình được.

Người một nhà không sinh ra hai người, sao Giang Triều có thể không hiểu cha mình, có thể không biết câu nói của mình có ảnh hưởng như thế nào.

Cho dù Giang Triều có mục đích gì thì Quan Chi Hoè vẫn sẽ cảm ơn anh.

Hai người đứng ở trung tâm sảnh tiệc, một đen một đỏ, người không biết còn tưởng hôm nay là tiệc đính hôn của hai người, trông vô cùng xứng đối.

Để tránh dính líu đến Giang Triều, Quan Chi Hoè viện cớ buồn đi vệ sinh để trốn sang một bên.

Vừa mới rảnh rỗi thì lại bị Thiệu Âm gọi đi làm nền cho bức ảnh.

Khi đang đứng chụp ảnh, cô đột nhiên nhìn thấy một chàng trai đứng cách đó không xa, khuôn mặt và chiều cao quen thuộc, đang định nhìn thêm vài lần thì bị Giang Triều che mất tầm nhìn, bắt đầu nói chuyện với chàng trai đó.

Cô suy nghĩ cẩn thận, lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi của váy ra, nhanh chóng mở vòng bạn bè của Tuân Tư Viễn, trước đó anh ấy từng đăng một bức ảnh các thành viên sau trận đấu, trong đó có cả Giang Triều.

Quan Chi Hoè vận dụng các phương pháp loại trừ để loại bỏ Giang Triều đẹp trai nhất, người đẹp trai thứ hai hẳn phải là Tuân Tư Viễn.

Chàng trai vừa rồi có vẻ như là Tuân Tư Viễn.

Quan Chi Hoè vội vàng gửi tin nhắn Wechat cho Tuân Tư Viễn.

“Đàn anh, hôm nay anh có đến khách sạn Bulgari không ạ?”

Bên kia trả lời rất nhanh, “Không, hiện tại anh đang ở thư viện trường. Sao vậy, có chuyện gì à?”

“À à, không có gì đâu, vừa rồi ở khách sạn em nhìn thấy một người rất giống anh, còn tưởng rằng anh ở đó.”

“Hình như em chưa gặp anh đúng không? Em biết anh trông như thế nào à?”

“Anh đẹp trai, danh tiếng được truyền xa như vậy sao em không biết được 【 nhe răng cười 】”

Người bên kia không trả lời, Quan Chi Hoè cảm thấy ảo não vì hành vi xu nịnh của mình, cũng hối hận, tiếc nuối vì mình nhận lầm người, nếu chàng trai kia thật sự là anh ấy thì có cơ hội gặp mặt rồi.

Kí©h thí©ɧ.

Ở phía bên kia, công cụ hình người Tuân Tư Viễn đã chứng kiến toàn bộ quá trình Giang Triều dùng tên, tuổi của mình nhắn tin với Quan Chi Hoè.

“Rốt cuộc thì cậu muốn giấu em ấy đến khi nào? Không cảm thấy hành vi của mình rất đáng khinh sao? Nhỡ đâu bị vạch trần, hạ màn thì sao?”

Giang Triều tắt màn hình, cất điện thoại đi, dường như tâm trạng không tệ lắm, nhấp một ngụm rượu: “Không vội.”

“Cậu không sợ em ấy phát hiện?”

“Nếu phát hiện thì ngay từ đầu đã phát hiện rồi, cậu đánh giá cao em ấy quá.”

“Không cho tớ chút phí nào sao?” Tuân Tư Viễn nói giỡn.

“Sau khi xong việc sẽ có hậu tạ.”

“Rửa mắt mong chờ.”

Quan Chi Hòe bị Thiệu Âm giữ lại trông chừng em trai Quan Tử Kỳ của mình.

Dường như kể từ khi có ký ức, Quan Hạng Minh chưa từng chú ý đến sự tồn tại của cô, thậm chí còn tệ hơn sau khi Quan Tư Niệm chết. Nếu không phải bởi vì tình huống này yêu cầu sự xuất hiện của cô để phô diễn gia đình hoà thuận thì cô có thể là một người vô hình.

Thật không biết mình may mắn hay xui xẻo khi sinh ra trong gia đình này, Quan Chi Hoè nhìn đứa bé trong nôi, lơ đãng nghĩ.

Khi bữa tiệc kết thúc, Quan Chi Hoè và Thiệu Âm đứng ở cửa tiễn khách.

Giang Quốc An cố ý đến chào Quan Chi Hoè: “Bé, lát nữa con có về trường không?”

“Có ạ, ngày mai cháu có tiết.”

“Vừa hay thằng nhóc nhà chú cũng về trường, để chú bảo nó đưa cháu về.”

Không đợi Quan Chi Hoè từ chối thì Thiệu Âm đã nói: “Ôi, không cần phiền phức thế đâu, phải một lúc nữa chúng tôi mới kết thúc.”

“Không sao, dù sao thì nó cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, đưa một cô gái nhỏ về thôi mà, cứ như vậy nhé.”

Quan Chi Hòe định nói thêm gì đó thì đã bị tay của Thiệu Âm véo, Quan Chi Hoè run lên, cúi đầu nói, “Vâng ạ, cảm ơn chú Giang.”

11 giờ, bữa tiệc kết thúc, nhân viên phục vụ tắt đèn, đại sảnh chìm vào trong bóng tối, ánh trăng mờ chiếu vào, Quan Chi Hoè sờ soạng đi ra ngoài.

Đột nhiên có một bàn tay vươn tay ôm eo của cô.

Quan Chi Hòe sợ tới mức giật mình: “Ai vậy?”