Chương 40: Lần đầu gặp nhau

Lần đầu tiên Giang Triều nhìn thấy cô là vào ngày lễ nhập học của học sinh lớp 10, anh đứng xếp hàng trong khu lớp 11, sắp chết nóng dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt, anh liếc nhìn thoáng qua thì nhìn thấy cô.

Cô đại diện cho lớp mình đi đầu hàng, cầm biển lớp trên tay, vẻ mặt nghiêm trang.

Mặt trời ngày hôm đó rất chói chang, rõ ràng đã sang thu nhưng ánh mặt trời vẫn gay gắt như cũ, ánh nắng nóng bức chiếu lên khuôn mặt của cô gái đi đầu hàng, những giọt mồ hôi lăn dài phản chiếu những vệt sáng vàng.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô gái, Giang Triều cho rằng cô là một con mọt sách đầy nhàm chán tương phản với bề ngoài.

Lần thứ hai tiếp xúc gần nhau là trong giờ giải lao, góc nhà vệ sinh.

Giang Triều đứng ở cửa nhà vệ sinh nam chờ bạn thân cùng đi về lớp, chỉ nghe thấy cô gái đang than vãn với bạn của mình.

Phàn nàn về thời tiết hôm nay nóng nực, phàn nàn về việc cô chủ nhiệm trực tiếp giao cho cô cầm biển lớp mà không hỏi ý kiến của cô, phàn nàn về việc được phân vào lớp 10-1, không học cùng lớp với mấy người bạn năm cấp hai.

Sau đó cô gái lướt nhanh qua người anh, vội vã đi vệ sinh.

Anh giống như một tên côn đồ đứng ven đường, ma xui quỷ khiến thế nào mà duỗi chân ra, chặn đường đi của cô, sau đó nắm lấy cánh tay cô vào lúc cô ngã xuống để tránh tai nạn sắp xảy ra.

Cơ thể đầy mùi thơm của cô gái ngã vào người anh, cô lập tức đứng lên, liên tục nói cảm ơn anh.

Giang Triều không để lại dấu vết mà buông cánh tay của cô gái ra, nhẹ nhàng nói một câu, không sao, lần sau nhớ cẩn thận.

Chuyện xấu đó do anh làm, nhưng anh lại chiếm được một ít lợi ích.

Sau đó bạn của anh đi ra, anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi về lớp với người bạn đó.

Chỉ là bàn tay trong túi đang nắm chặt huy hiệu trường vừa giật ra khỏi ngực của cô gái.

Lớp 10-1, Quan Chi Hoè.

Trường học rộng như vậy, sau khi biết tên và lớp của coi gái, mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.

Ví dụ như lớp 11-2 và lớp 10-1 có cùng giáo viên dạy môn địa lý, Trần Nhã.

Khi Giang Triều giơ tay trong tiết địa lý chủ động yêu cầu làm đại diện môn địa lý, bạn cùng bàn kiêm bạn thân quay đầu nhìn anh, bởi vì kinh ngạc mà há hốc mồm, giống như có thể nuốt cả một con bò vào trong đó, đương nhiên Trần Nhã thấy vậy thì rất vui mừng.

Sau giờ học, anh liên tục bị các bạn học xung quanh chất vấn.

Hỏi dây thần kinh của anh có vấn đề ở chỗ nào, rõ ràng tiết toán giáo viên còn hỏi anh có muốn làm đại diện môn hay không, anh trực tiếp từ chối, thế mà đến tiết địa lý lại xin làm đại diện môn.

Việc một học sinh khoa tự nhiên chủ động làm đại diện môn địa lý, quả thực rất thái quá.

Thậm chí có người còn động não giả vờ suy đoán anh có ý với Trần Nhã. Trần Nhã rất trẻ và xinh đẹp, mới tốt nghiệp đại học được vài năm, là một giáo viên trẻ, có thể hoà nhập với học sinh.

Giang Triều không quan tâm đến những lời đàm tiếu xung quanh, cúi đầu sắp xếp lại danh sách học sinh trong lớp, Trân Nhã nhờ anh đưa một bản trước khi tan học.

Trước khi tan học, anh gõ cửa văn phòng của Trần Nhã, nghe thấy câu mời vào thì mới mở cửa.

Anh nhìn thấy cô cúi đầu đứng trước mặt Trần Nhã, dáng vẻ nhận tội.

Anh đưa danh sách cho giáo viên, Trần Nhã cười nói "em vất vả rồi", còn nói ngày mai không cần phải thu bài tập địa lý.

Giang Triều gật đầu, chào cô giáo xong thì đi ra khỏi văn phòng.

Toàn bộ quá trình cô không hề ngẩng đầu, dường như thờ ơ với mọi thứ xảy ra xung quanh mình.

Anh không đóng cửa văn phòng mà nhẹ nhàng trốn ở đó, sau đó dựa vào cửa nghe lén.

“Quan Chi Hòe, cô phải nói gì mới tốt cho em đây? Hiện tại mới khai giảng được mấy tuần mà em đã công khai mất tập trung trong lớp như vậy? Cô gọi em mấy lần, trong đầu em đang nghĩ gì vậy?”

“Đừng tưởng rằng cô quen mẹ Thiệu Âm của em là em có thể làm gì thì làm trong tiết của cô. Mẹ em đã giao em cho cô, tuyệt đốt không thể để mặc em thích làm gì thì làm.”

“Em nói thật cho cô biết, rốt cuộc thì em đang suy nghĩ cái gì?”

Đáp lại Trần Nhã là sự im lặng.

“Mau thu hồi suy nghĩ lại đi, em đã lên cấp ba rồi, hai năm nữa sẽ tròn 18 tuổi, cũng nên biết điều đó. Tạm thời đừng nghĩ nhiều chuyện gia đình, hiện tại việc học là trên hết, chỉ có tương lai là của riêng em thôi.”

Một lúc sau, Trần Nhã thở dài, bảo Quan Chi Hoè mau chóng đi về nhà.

Khi cô gái đi ra, vẫn cúi đầu như cũ, phớt lờ Giang Triều đứng ở cửa, coi như không thấy gì.

Sau khi về nhà, Giang Triều thử tìm kiếm Thiệu Âm mà Trần Nhã nhắc đến, quả nhiên tìm được.

Mục đầu tiên xuất hiện trên Baidu là một người phụ nữ trung niên có lông mày và đôi mắt rất giống Quan Chi Hoè.

Là một nhϊếp ảnh gia động vật tự nhiên xuất sắc, từng làm việc cho tạp chí địa lý quốc gia Trung Quốc, nhiều tác phẩm được chọn để trưng bày trong triển lãm nghệ thuật Nhϊếp ảnh Trung Quốc, sau khi kết hôn và sinh con thì sự nghiệp ngày càng mờ nhạt.

Phía dưới liệt kê các tác phẩm từng đoạt giải của Thiệu Âm, bao gồm sếu đầu đỏ ở khu bảo tồn thiên nhiên Quốc gia, và đàn hồng hạc cất cánh từ hồ Natron ở Tanzania, vô số động vật toả sáng dưới ống kính của bà.

Chồng của Thiệu Âm, Giang Triều nhìn vào cái tên trên bách khoa toàn thư baidu, hình như hơi quen mắt.

Quan Hạng Minh, là nhân vật đang bùng nổ trong giới tài chính gần đây, hình như trước đó không lâu còn tham gia một bữa tiệc nào đó với cha của anh.

Nghe cha anh nói thì Quang Hạng Minh có một đứa con trai, sau đó hình như xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, Quan Chi Hoè là con gái, đứa con thứ hai của ông ấy, hình như sống không tốt lắm.

Nhưng điều trùng hợp chính là trước khi khai giảng, hình như anh đã nhìn thấy Quan Chi Hoè trong một quán bar.

Lúc ấy anh đang ngồi trên tầng hai, bạn bè xung quanh nghe thấy tiếng náo nhiệt ở tầng dưới, đi hỏi thăm một lúc, khi quay lại thì nói có một cô gái ở tầng một chơi đùa, gọi tám chai rượu, thuê cho mỗi người bạn một cậu trai bao, có thể nói là tiêu tiền như nước.

Khi xuống lầu, Giang Triều tò mò liếc nhìn về nơi đó, diện mạo không tệ, mặt rất nhỏ, khuyết điểm duy nhất chính là hơi gầy, thậm chí còn gầy đến mức giống như bị bệnh.

Thậm chí Giang Triều còn tự hỏi có phải cô chơi thuốc hay không, ở đây có quá nhiều cô gái như vậy.

Nhưng hiện tại ở trường, cô lại giả vờ là một cô gái ngoan hiền.

Khá thú vị, Giang Triều ngồi trước máy tính, nhìn sếu đầu đỏ và chim hồng hạc trên màn hình, cười khẽ.