Chương 24: Cùng xe

Ngày hôm sau Quan Chi Hòe ngủ thoải mái trong phòng cho đến khi tự thức dậy.

Đương nhiên cô đã bỏ trốn vào lúc trời tờ mờ sáng. Không đi thì làm gì? Ở lại cho đến sáng, để Giang Triều chơi thêm lần nữa sao? Cô không có ngu đến mức như vậy.

Chứng kiến mức độ nổi tiếng của anh ở trường đại học, có lẽ chuyện tối qua chỉ là một lần anh không điều chỉnh được mà thôi.

Cô cũng sẽ coi như đây là tình một đêm, ai lại không hưởng thụ cơ chứ.

Hai ngày tiếp theo Quan Chi Hoè uyển chuyển từ chối lời mời tham gia hoạt động câu lạc bộ của Lâm Hủy và Vạn Tráng với lý do cơ thể không khoẻ. Thật ra cô không muốn dính dáng bất kỳ thứ gì với Giang Triều.

Quan Chi Hòe chuyên tâm vào game để thăng hạng, cô và Mạnh Diệp Diệp chơi đến khi trời tối, sắp đến mùa giải cuối, thời gian trước bận rộn quá, cô không thể chơi, đến nỗi Mạnh Diệp Diệp đã lên vương giả, còn cô vẫn dậm chân ở tinh diệu.

Trong khi đợi đồng đội, Quan Chi Hoè thấy nick của Tuân Tư Viễn sáng đèn, vừa định gửi lời mời thì giây sau đèn tối sầm.

Quan Chi Hoè có hơi tiếc nuối, khả năng người ta chỉ vào điểm danh hằng ngày thôi.

Chơi game MOBA chậm lại được không: Chờ một lúc, có người không vào được, nói bạn gái giận dỗi nên phải dỗ bạn gái.

Quan Quan thư cưu: chơi game không có tình yêu đâu : )

Chơi game MOBA chậm lại được không: Cậu đừng có mà giả vờ, cậu nghĩ tớ mù à? Hai ngày qua, số lần cậu đăng bài lên thanh trạng thái chăm chỉ hơn cả năm ngoái.

Quan Quan thư cưu: Mùa hè tươi đẹp đến rồi, đăng một ít ảnh lên thì có làm sao?

Chơi game MOBA chậm lại được không: Có nhất thiết phải đăng chín bức ảnh cô em nóng bỏng mặc áo lửng, váy ngắn ba ngày liên tiếp không? Cậu cảm thấy nó đẹp sao?

Quan Quan thư cưu: Xin lỗi nhé, lần nào anh ấy cũng ấn thích, còn bình luận nữa.

Chơi game MOBA chậm lại được không: Đôi cẩu nam nữ, đồi phong bại tục!

Quan Quan thư cưu: Không thích xem thì có thể chặn, có ai ép cậu xem đâu.

Chơi game MOBA chậm lại được không: Tại sao tớ phải chặn? Tớ còn đang chờ xem cậu thất bại thảm hại trong tình yêu, đến tìm anh trai tớ đây để tìm kiếm an ủi đấy.

Quan Quan thư cưu: Đừng nhiều lời nữa, vào trận đi, chuẩn bị sẵn sàng.

Cả hai trút hết cuộc đấu võ mồm còn dang dở vào trong trò chơi, Quan Chi Hoè chơi suốt cả đêm, mãi cho đến khi chân trời trắng xoá, cuối cùng cũng lên cấp vương giả, cô chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, sau đó ngủ say như chết.

Chờ đến khi cô thức dậy một lần nữa thì đã là buổi chiều chủ nhật.

Cô rời giường, xuống dưới lầu, đi quanh phòng khách và phòng bếp, chắc bà nội đến chơi nhà người bạn cũ nên để lại cho cô một ít bánh rán tự làm.

Sau khi Quan Chi Hoè uống xong cốc sữa, cô đi ra ngoài sân hóng gió, lại nghe thấy có người ở bên cạnh gọi cô.

Hai sân nhà không xây tường, chỉ dựng một cái hàng rào tre.

Lâm Hủy và Vạn Tráng đang kiểm tra thiết bị của câu lạc bộ, chuẩn bị quay về trường.

“Em gái Quan, bọn anh định tí nữa sẽ về trường, em có muốn đi cùng bọn anh không?” Vạn Tráng vẫy tay với Quan Chi Hòe.

Quan Chi Hòe vừa định đồng ý, nhưng nghĩ đến người nào đó thì thử thăm dò hỏi: “Tất cả mọi người cùng về trường ạ?”

Vạn Tráng nói: “Không hẳn là vậy, tối hôm qua đội trưởng Giang hình như có việc gấp nên đã đi trước, anh nghe thấy tiếng động cơ ô tô.”

Đi rồi? Vậy thì tốt rồi.

Quan Chi Hòe đồng ý một cách dứt khoát: “Được ạ, khi nào các anh xuất phát thì gọi em một tiếng nhé, em đi cùng mọi người.”

Bốn giờ chiều, Quan Chi Hoè chào bà ngoại rồi xách hành lý đi đến xe của câu lạc bộ bóng bầu dục, cô chọn bừa một chỗ ngồi trên xe, định lát nữa sẽ ngủ một giấc.

Vừa đeo bịt mắt thì điện thoại vang lên, Giang Đan gửi tin nhắn tới.

“Về mau!”

“?”

“Không có thϊếp làm bạn, cuộc sống của trẫm đầy khó khăn.”

“Không phải cậu nói về nhà xem anh họ đi xem mắt sao? Kết thúc nhanh vậy à?”

“Mẹ kiếp, nhắc tới cái này là tức điên lên được. Bữa ăn tối hôm qua, khi anh ấy về nhà, mọi người đều cho rằng anh ấy sẽ ngồi xuống ăn cơm, kết quả anh ấy làm lơ tất cả mọi người, đi về phòng lấy thứ gì đó.”

“Sau đó dì của tớ gọi anh ấy lại, bảo anh ấy ở lại cùng nhau ăn cơm, anh ấy còn quay đầu đầy nghi hoặc, giống như không biết có chuyện này vậy.”

“Với tính cách của anh ấy, không thể nào ngu ngốc đến mức chỉ đến ăn một bữa, anh ấy nói một câu mọi người ăn ngon miệng, con còn có việc phải đi, sau đó trực tiếp rời đi như vậy.”

“Trời ạ, cậu không biết biểu cảm lúc ấy của dì tớ và mấy cô gái kia đâu, đến tớ còn ăn không vô nữa mà.”

“Điều quan trọng nhất chính là cửa thành bốc cháy còn vạ lây cá trong ao. Mẹ tớ còn mắng tớ ở chỗ đó, nói tớ không truyền đạt tin tức cho anh tớ. Tớ thật sự bị oan mà, ba ngày trước, ngày nào tớ cũng nhắn tin cho anh ấy, sáng trưa chiều tối gửi một tin nhắn, anh ấy không đọc, tớ có thể ép được sao?”

Người bên kia gửi một đống tin nhắn đến, Quan Chi Hoè đọc được thì bật cười.

“Mau đòi anh trai cậu tiền bồi thường tổn thất tinh thần đi, không thể chịu mệt miễn phí được!”

“Bảo rồi, nhưng người ta không quan tâm tớ 【 mỉm cười 】”

“Vậy thần thϊếp sẽ mau chóng trở về, đêm nay sẽ làm đại vương sung sướиɠ 【 thẹn thùng 】”

Tắt điện thoại, Quan Chi Hoè đeo bịt mắt một lần nữa, đeo nút bịt tai để chặn toàn bộ tiếng ồn bên ngoài.

Một lúc sau, Quan Chi Hoè cảm nhận được chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, đồng thời còn có mùi sữa tắm cực kỳ quen thuộc.

Sự thật chứng minh nút cách âm không cách âm hoàn toàn, Quan Chi Hoè tính toán lát nữa sẽ lên đánh giá không tốt cho người bán.

“Tối hôm qua em làm gì mà trông mệt mỏi thế?”