Chương 4

Bữa tiệc lần này được tổ chức bởi một công ty chuyên về mạng truyền thông.

Vài năm đầu, khi mạng xã hội chưa phát triển khiến cho không ít người bị sa thải, thế nhưng thật may vì cho đến thời điểm hiện tại đã khởi sắc hơn, nó phát huy được ưu thế và sức mạnh về mặt truyền thông xã hội.





Trí tuệ nhân tạo, nhà thông minh và các công nghệ AI khác nhau đang phát triển bùng nổ.





Nói đến công nghệ thông minh tiên tiến nhất, hoàn thiện nhất thì phải kể đến công nghệ Thái Xương của Lãnh Trạc.





Trong khi mọi người vẫn còn đang quan sát và chờ đợi, thì công nghệ Thái Xương đã đầu tư vào việc nghiên cứu và phát triển, đến thời điểm hiện tại đã nắm trong tay hàng ngàn bằng sáng chế độc quyền trong mọi lĩnh vực, xem chừng gần như kiếm được lợi nhuận khổng lồ.





Công nghệ Thái Xương không chỉ dừng lại ở trí tuệ nhân tạo mà còn bao gồm cả thiết bị y tế, điện thoại di động, máy tính, phần mềm, thiết bị điện tử cùng với hệ thống ứng dụng, có thể nói nó đã hình thành một mạng lưới kín và trở thành chuỗi sinh thái tổng thể.





Lãnh Trạc và Giang Vân Thư vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người.





“Lãnh tổng, rất vui được gặp ngài.”





Người trước mặt không ai khác chính là người tổ chức bữa tiệc này, Chu tổng của tập đoàn Chu gia.





Lãnh Trạc không hề phô trương, chỉ là ý cười không đến được khóe mắt, vậy nên khuôn mặt lạnh lùng cũng chỉ như thói quen mà thôi.





Người đàn ông này hàn huyên với Lãnh Trạc hai câu, thái độ của Lãnh Trạc vẫn ôn hòa và điềm đạm, lời cần nói cũng đã nhanh nói, sau đó chuyển hướng sang Giang Vân Thư, trong giọng nói cũng có vẻ thoải mái hơn.





“Trợ lý Giang, lâu ngày không gặp, cậu ngày càng đẹp trai hơn nhiều đấy!”

Ngoài mặt Giang Vân Thư mỉm cười gật đầu, mà trong lòng đầy vẻ chê bai, là bởi ngay cả khi cậu trưng ra khuôn mặt như thây ma vì phải làm thêm giờ

cũng có thể nhận được một lời khen như vậy, thật vất vả cho người khen rồi…

Trên mặt cậu lại lộ ra nụ cười thương mại tiêu chuẩn: “Ngài quá khen.”

Chu tổng còn muốn nói chuyện nhiều hơn với Lãnh Trạc nên lại quay lại chủ đề vừa rồi, vừa lúc bắt gặp Tần tổng của Thuận Long đi tới.

Nghe nói trước đây hai người họ đã từng có đăng bài ẩn ý về nhau trên WeChat, thế nhưng với tình hình hiện tại giữa hai người có vẻ rất hoà thuận.

Ba người quay lại nhìn một lượt, sau đó Chu tổng chủ động mời Lãnh Trạc vào trong trước, còn mình thì ra đón người, cuối cùng cũng thoát được, Lãnh Trạc và Giang Vân Thư vừa đi sảnh tiệc, lại có mấy người tiến đến.

Cậu tận tâm làm tròn bổn phận mà mỉm cười đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ đưa danh thϊếp ra và nhận danh thϊếp của người đối diện về.

Hầu như mọi người đều tìm Lãnh Trạc, cho đến khi Giang Vân Thư nhận ra chân mình đứng đến tê nhức thì mới phát hiện Lãnh Trạc đã uống bảy, tám ly rượu rồi.

Vang đỏ, vang trắng và cả cocktail các loại, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến dạ dày của Giang Vân Thư như muốn quặn lại, nhưng đối với những bữa tiệc như thế này thì đây là điều không thể tránh khỏi.

Ông chủ của cậu cũng bị đau dạ dày giống như tổng tài được miêu tả trong tiểu thuyết, nếu không thì cậu cũng đâu cần chuẩn bị bữa ăn nhẹ lót dạ cho anh từ sớm.

Phải nói rằng cậu là người rất nghiêm túc và cẩn thận trong công việc, nếu có điều gì không tốt ở người trợ lý kiên định và tận tâm này, thì đó chính là cậu không thể đỡ rượu thay ông chủ của mình mỗi khi có buổi tiệc như thế này.

Lý do lái xe chỉ là một phần nhỏ, dù sao cậu cũng không phải tài xế và có thể gọi người tài xế khác lái xe thay, mà lý do chính ở đây là vì cậu bị dị ứng với cồn.

Nhớ có một lần cậu vẫn còn làm phụ trách văn phòng, trong bữa tiệc tất niên tại công ty, mọi người đều thấy cậu đẹp trai bắt mắt, nên đã mời cậu uống

rượu. Cho dù cậu đã từ chối và nói rằng bản thân bị dị ứng với cồn, nhưng có một số đồng nghiệp không tin và nhất quyết yêu cầu cậu phải uống thử, họ cho rằng cậu lấy cớ vì muốn trốn uống rượu.

Ngay sau đó cậu suýt chết thì uống rượu.

Cuối cùng cậu đã được dìu ra khỏi bữa tiệc công ty và đưa lên thẳng xe cấp cứu đến bệnh viện!

Mọi người sợ hãi đến mức sau này không ai dám mời rượu cậu dù chỉ là một giọt, mỗi lần họ đưa đồ uống cho cậu đều cố ý nhấn mạnh rõ là đồ uống không cồn.

Thật ra cậu muốn giải thích rằng điều đó không đáng sợ đến thế, miễn là không uống quá nhiều là được. Thôi thì như vậy cũng không tệ, ít nhất cậu không cần kính rượu hay nhận rượu của cấp trên trong những buổi tiệc hay liên hoan, mà cũng không phải giải thích quá nhiều.

Không ngờ sau khi cậu lên làm trợ lý riêng cho chủ tịch, điều này lại trở thành một thất bại lớn trong công việc của cậu!

Cậu không biết liệu trợ lý cũ mà anh thường dẫn theo đến bữa tiệc như thế này có giúp anh đỡ rượu hay không. Nhưng kể từ khi cậu nhậm chức ở vị trí này đến nay thì cậu chưa bao giờ chặn rượu cho ông chủ của mình.

Nghĩ đến đây bỗng nhiên cậu cũng thấy thương cho tên tư bản tàn ác này, ngoại trừ là một trợ lý hoàn hảo trong công việc thì trên bàn tiệc cậu chẳng có tác dụng gì…

Đây thật sự chính là quả báo của anh!

Cậu cười thầm trong lòng mà không để lộ một nét biểu cảm nào khác trên khuôn mặt nghiêm túc vào lúc này, ngay sau đó Lãnh Trạc đảo mắt qua thấy người trợ lý bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cánh tay anh mà không hề cử động.

Trong hai ngày qua, anh và Giang Vân Thư đã cùng nhau tăng ca để chuẩn bị cho ra mắt sản phẩm mới, có khi làm việc đến mười một, mười hai giờ đêm mới về, quả thực đều rất mệt mỏi.

Anh rất yên tâm và vô cùng tin tưởng vào người trợ lý riêng này của mình, cậu đã giúp anh giải quyết mọi vấn đề công việc và cả trong cuộc sống một cách suôn sẻ và gọn gàng, làm việc cẩn thận và nghiêm túc, mặc dù thỉnh thoảng có hơn lơ đãng một chút, nhưng đó cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Anh bắt đầu suy nghĩ rằng hai người họ sẽ rất hợp làm việc với nhau lâu dài, dù sao cậu cũng là người mới, lại chăm chỉ và thành thật, người ta nói rằng hơn nhau ba tuổi đã là một khoảng cách thế hệ rồi, mà cậu kém anh bốn tuổi, một phần vì Lãnh Trạc sợ gặp phải những người trẻ tuổi hấp tấp, bộp chộp mới bước chân ra ngoài xã hội

Công việc của một trợ lý nghe thì có vẻ đơn giản, thế nhưng khi làm thì lại vô cùng phức tạp. Từ việc sắp xếp nhân sự, lập kế hoạch thời gian biểu, giao dịch với khách hàng, liên hệ đối tác rồi đến những vấn đề tưởng như nhỏ nhặt nhất.

Việc gì cũng phải xử lý ổn thỏa, quả thực không phải chuyện nhỏ.

Thật không thể ngờ rằng mới nửa năm thôi, nhưng đối phương chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu ngay được ý anh mà không cần anh phải mở lời, cứ như thể hai người đã làm việc cùng nhau từ rất lâu rồi.

Có thể nói, Lãnh Trạc vô cùng hài lòng khi đưa Giang Vân Thư lên vị trí trợ lý này.

Tất nhiên là anh sẽ không bao giờ nói ra điều này, bởi dù sao thì về mặt chuyên môn nghiệp vụ, trợ lý Giang vẫn còn nhiều điều cần phải học hỏi.

Lãnh Trạc suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Đi ra kia ngồi nghỉ một chút.”

“Dạ?”

Lúc này Giang Vân Thư chỉ đang nghĩ về những thứ khác nên không nghe rõ lời anh vừa nói, chợt cậu ngẩng đầu lên cùng anh bốn mắt nhìn nhau.