Giang Bất Du cũng nhìn Lục Xuyên, ánh mắt kia cậu đã quá quen thuộc rồi, đó là du͙© vọиɠ không hề che giấu của Lục Xuyên.
Giang Bất Du hít sâu một hơi, khi mở mắt ra lần nữa, xung quanh cậu dường như có thêm một bức tường vô hình, không ai có thể phá vỡ.
Đó là cơ chế tự bảo vệ của cậu.
"Buỗi diễn tập thứ hai chính thức bắt đầu, các bộ phận vào vị trí."
Lục Xuyên cầm bản thảo nhỏ bước lên sân khấu bắt đầu lời dẫn chương trình, bản thảo nhỏ trong tay anh giống như một vật trang trí, bởi vì anh sớm đã thuộc hết lời dẫn rồi.
Buổi diễn tập trôi qua rất nhanh, qua hơn 1 giờ sau, liền đến lượt Giang Bất Du.
***
Buổi diễn tập thứ hai tiến hành vô cùng thuận lợi, cô Lưu vô cùng vui vẻ, cô vẫy vẫy tay, "Giải tán."
Giang Bất Du bước ra khỏi hội trường, liền nhận được điện thoại của giáo viên cố vấn.
Hẳn là thông báo cho cậu về việc chuyển ký túc.
"Alo, em chào cô."
"Bất Du à, đơn xin chuyển ký túc của em không được thông qua, hơn nữa tôi điều tra qua rồi, các bạn cùng phòng của em nguyện ý bao dung thói quen ngủ của em, như vậy trước đi, quả thực không ổn thì lại nộp đơn, có được không?"
"Cô ơi, nhưng mà em thật sự..."
"Sao vậy? Xin lỗi em, bây giờ cô phải đi họp, khi nào có thời gian lại nói nhé?"
Sau đó, cúp điện thoại.
Giang Bất Du cắn răng trở về ký túc xá, không đổi được? Sao có thể không đổi được chứ.
Kiếp trước cậu từng xin chuyển một lần, lần đó rõ ràng rất vui vẻ đồng ý, sao lần này lại không đổi được.
Giang Bất Du đập mạnh bàn, câu quay đầu nhìn chỗ giường Lục Xuyên, không trốn được sao?
***
Sau hai lần diễn tập, hôm nay cuối cùng cũng đến buổi biểu diễn chính thức.
Buổi lễ bắt đầu lúc 7 giờ, dự kiến kết thúc lúc 8 rưỡi. Bởi vì là buổi biểu diễn chính thức nên Giang Bất Du không có thời gian tự trang điểm.
Chuyên gia trang điểm nâng mặt Giang Bất Du không ngừng khen, "Aiyo, bao nhiêu năm rồi tôi chưa từng thấy khuôn mặt nào hoàn mỹ không tỳ vết như vậy, trắng trẻo nõn nà."
Giang Bất Du để mặc anh ta làm gì thì làm.
Lục Xuyên ở bên cạnh nhìn chuyên gia trang điểm nam kia càng nhìn lại càng không thuận mắt, khi chuyên gia trang điểm kia sờ má Giang Bất Du lần thứ n, anh trầm giọng nói, "Anh trang điểm cho đàng hoàng đi, đừng có động tay động chân."
Chuyên gia trang điểm sững người, chính chủ còn chưa nói gì, sao người dẫn chương trình lại xù lông trước rồi?
"Được rồi được rồi."
Chuyên gia trang điểm thoa phấn nền cho Giang Bất Du, "Tiết mục của em là thể loại gì? Có chủ đề không?"
Giang Bất Du nghĩ nghĩ, "Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn."
Chuyên gia trang điểm sáng tỏ, "Ok, hiểu rồi."
Anh ta lấy ra một bảng phấn mắt tông xanh, vừa trang điểm cho Giang Bất Du vừa nói, "Ya, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt em đẹp thật đó, nốt ruồi này của em nha, nhất định là điểm cộng cho toàn bộ khuôn mặt em."
Nốt ruồi lệ...
Giang Bất Du bất giác lấy tay sờ sờ, tự giễu nói, "Có thể không đẹp sao?"
Dù sao nốt ruồi lệ này, chính là giống y hệt với nốt ruồi lệ của người trong lòng của Lục Xuyên, ngay cả vị trí cũng tương tự.
"Phấn nền cũng không che được cái này đâu, để tôi làm nó đậm thêm chút cho em." chuyên gia trang điểm lấy bút kẻ mắt ra, cố ý điểm điểm lên nốt ruồi lệ.
"Được rồi, đại công cáo thành, em nhìn thử xem."
Giang Bất Du nhìn vào gương, trong gương cậu mặc một bộ phục trang vũ đạo cổ điển màu xanh lam nhạt dần, trang điểm trên mặt cũng là tông xanh lam nhẹ nhàng, ở phía mặt bên trái của cậu, chuyên gia trang điểm cẩn thận vẽ một vùng vảy cá nhỏ.
Chuyên gia trang điểm hài lòng nhìn tác phẩm của chính mình, "Đẹp quá đi, thật sự quá đẹp..."
Giang Bất Du cũng rất hài lòng, cậu nói với chuyên gia trang điểm ở sau lưng, "Anh vất vả rồi."
"Không vất vả không vất vả, nhà trường trả tiền cho tôi mà, tôi đi trang điểm cho người tiếp theo đây."
"Vâng."
Sau khi chuyên gia trang điểm đi, Lục Xuyên đi lên trước, "Vẫn còn một tiếng nữa."
Giang Bất Du gật đầu.
"Căng thẳng không?" Lục Xuyên ngồi xuống bên cạnh cậu hỏi.
"Tôi căng thẳng?" Giang Bất Du bật cười, cậu lên sân khấu vô số lần, cảnh tượng hoành tráng như Xuân Vãn cậu đều từng thấy qua, Lục Xuyên hỏi cậu căng thẳng không?
"Tôi còn lo anh sẽ căng thẳng nữa kìa." Giang Bất Du mỉa mai.
Lục Xuyên cũng cười nói, "Tôi tất nhiên sẽ không rồi."