Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Một chiếc thuyền con lặng lẽ lướt sóng trong đêm tối, ánh trăng mỏng manh từ khe cửa len lỏi vào trong khoang.
Hương rượu hôi thối thấp thoáng bay trong không khí, khuôn mặt gã lái thuyền căng trướng đến đỏ tía, gã say khướt nhào đến gần, "Tiểu mỹ nhân, ta mới phát hiện... bề ngoài của ngươi giống hệt tiểu cô nương. Ngày đó bảo ta mang ngươi đi chính là ca ca ngươi phải không? Nếu hắn không cần ngươi, ngươi sau này cứ đi theo thúc thúc được không..."
Con ma men này nói chuyện như thể ngậm cơm nguội, Tang Nhị bay ở bên cạnh cũng không nghe rõ gã đang nói gì. Nhưng việc đó không ngăn được nàng nhìn thấu tâm tư xấu xa của gã. Tang Nhị tức đến nỗi lập tức biến thành gà mẹ che chở gà con, nàng đứng chắn trước mặt Tạ Trì Phong, cả giận quát, "Cái tên biếи ŧɦái chết tiệt này, cút ngay! Cách hắn xa một chút!"
Đáng tiếc, nàng chỉ là một sợi u hồn, bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay gã lái thuyền vói vào trong quần áo của Tạ Trì Phong.
May mắn thay, sợi dây thừng cột mấy vòng trên người Tạ Trì Phong lúc này, ngược lại thành trở ngại cho gã. Tay gã lái thuyền nhiều lắm chỉ sờ được bụng hắn, gã không kiên nhẫn thở phì phò, gian nan đứng dậy, đến sọt đựng vật linh tinh lấy một con dao cùn ra, bắt đầu cắt dây thừng.
Một đứa trẻ đang bị bệnh nặng, sức lực căn bản không đấu lại người trưởng thành. Dây thừng dù được thả lỏng, Tạ Trì Phong vẫn như nửa chết nửa sống mà nằm đó, phảng phất đã từ bỏ hy vọng.
Gã lái thuyền ném dây thừng ra xa, gấp gáp kéo quần xuống.
Ai ngờ, ngay vào lúc gã cúi người, Tạ Trì Phong vốn trong trạng thái nửa chết nửa sống đột nhiên mở to hai mắt, như thể một con sói con cùng đường bí lối, hung ác dùng con dao cùn không biết khi nào giấu được thọc mạnh về phía gã lái thuyền.
Gã lái thuyền đau đến nỗi thét lên một tiếng thật dài, điên cuồng vung nắm tay, đấm xuống tấm lưng gầy yếu của Tạ Trì Phong.
Hai mắt Tạ Trì Phong bị máu tươi nhuộm thành mơ hồ, trước mắt dần biến thành màu đen, nhưng nhờ sự phẫn nộ nhẫn nhục nhiều ngày đột nhiên bùng nổ, hắn mặc kệ dừng những cú đấm trên lưng nặng bao nhiêu, đau bao nhiêu, hắn đều như không cảm nhận được. Hắn chỉ biết cắn răng bắt lấy thanh đao, dùng hết toàn lực mà đâm mạnh về phía xương sườn gã lái thuyền.
Máu tươi chậm rãi chảy ra, thấm ướt bàn tay của hắn.
Cuối cùng, gã lái thuyền bất động, thẳng đơ ngã phịch xuống đất, không còn hô hấp.
Tạ Trì Phong lau đi máu chảy vào mắt. Nghỉ ngơi nửa ngày, mới chống cơ thể phát run dậy, bò đến cửa khoang thuyền, khẽ đẩy nó ra.
Kết quả, đẩy không ra.
Thì ra, cây gậy trúc đặt ở bên ngoài không biết khi nào trượt xuống, chặn cửa lại. Nó như thể một tảng đá lớn, chặn mất lối thoát khỏi địa ngục.
Tạ Trì Phong trong cổ họng phát ra từng tiếng kêu nghẹn ngào tuyệt vọng, hắn điên cuồng đập cửa, hết dùng chân đá lại dùng dao cùn chém, nhưng đều không có tác dụng. Không biết qua bao lâu, một tia sức lực cuối cùng rốt cuộc dùng hết, Tạ Trì Phong cứ thế xụi lơ trên đất.
Vừa quay đầu, dưới ánh sáng lờ mờ là gương mặt gã lái thuyền chết không nhắm mắt, thẳng lăng lăng mà trừng mắt nhìn hắn.
Tạ Trì Phong ngơ ngác cùng thi thể nhìn nhau, hô hấp dần nhanh hơn, nhưng hít vào nhiều thở ra ít, cả người hắn run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn trào. Hắn ôm đầu gối cuộn thành một khối, như thể tinh thần đã sụp đổ, lúc này hắn bỗng nhiên đưa tay lên miệng, hung hăng cắn xuống.
Tang Nhị lo lắng bay bên cạnh, nhìn thấy một màn này, rốt cuộc biết vết thương trên tay Tạ Trì Phong từ đâu mà có.
Sau khi gã lái thuyền chết đi, chiếc thuyền nhỏ không biết khi nào sẽ cập bến này là một hòn đảo cô độc đến đáng sợ.
Không ánh sáng, oi bức, tù túng, còn phải ở chung với một khối thi thể trong khoang thuyền nhỏ hẹp, quả thật dù có là người trưởng thành cũng cảm thấy sởn tóc gáy, đủ để trở thành cọng rơm cuối cùng khiến lý trí suy sụp, khiến hắn mất kiểm soát và làm ra việc dại dột.
Hiện tại nên làm sao đây?
Không chỉ vì nàng không đành lòng nhìn tiếp, quan trọng hơn, bọn họ hai người hiện tại đều lâm vào bóng đè, không biết tình huống bên ngoài.
Tính thời gian trong cơn bóng đè này, bên ngoài ít nhất đã qua đi một ngày một đêm. Nếu tiếp tục ở lại đây sẽ rất nguy hiểm, nàng phải lập tức đánh thức Tạ Trì Phong mới được.
Tang Nhị lòng nóng như lửa đốt, bay tới bay lui, bỗng nhiên nhớ đến thương thành của hệ thống bị mình vắng vẻ nhiều ngày, "Đúng rồi, hệ thống, mau mở thương thành!"
Hệ thống, "Được"
Giao diện sơ cấp thương thành của hệ thống xuất hiện trong đầu Tang Nhị, như giao diện của một trò chơi trên máy tính thời xưa, nó vô cùng ngắn gọn. Những vật phẩm có thể đổi được chia làm hai hàng, mỗi hàng có mười hình tròn. Bên trên góc trái biểu thị số JJ tệ đang có, bên trên góc phải là nút thay đổi giao diện.
Thay đổi ba trang, Tang Nhị cuối cùng từ một đống vặt vãnh tìm được thứ hữu dụng, một tấm thẻ giá 100JJ tệ 【 Chuyên cung cấp cho tình cảnh đặc biệt: Phá giải bóng đè 】, có hiệu lực trong mười phút.
Tang Nhị quyết đoán nói, "Ta mua nó, lập tức sử dụng"
Đạo cụ lập tức có tác dụng. Tang Nhị vừa dứt lời, nàng cảm thấy thân thể trầm xuống, hai chân chạm xuống đất, từ linh hồn hóa thành thực thể. Nàng thở phào một hơi, trước tiên tiến lên, đè lại tay đứa trẻ, "Trì Phong, đừng cắn nữa"
Trong khoang thuyền đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, đứa trẻ vô cùng kinh ngạc, phản xạ có điều kiện mà liều mạng giãy giụa.
"Trì Phong, đừng sợ, ta không phải quỷ do gã xấu xa kia biến thành", Tang Nhị quỳ xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé vừa lạnh vừa ướt của đứa trẻ, xoa bóp vài cái lại nhíu mày. Không riêng gì tay, cả người hắn đều lạnh như thể mới từ hồ nước đá vớt ra, không ngừng run cầm cập, hơi thở gấp gáp.
Tang Nhị than một tiếng, thành khẩn nói, "Nếu ngươi không tin, có thể chạm vào ta thử xem"
Nói rồi, nàng cầm tay hắn, đặt lên chính mặt mình.
Khi chạm vào da nàng, tay Tạ Trì Phong như chạm phải thứ gì đó cực nóng, không khỏi hơi rụt tay về.
Bên dưới lòng bàn tay non mềm, sạch sẽ, mềm ấm, là một gương mặt nhỏ nhắn, tú lệ. So với gã lái thuyền đầy mùi mồ hôi thối ban nãy... hoàn toàn khác biệt.
Tròng mắt tĩnh mịch, ướŧ áŧ của đứa trẻ khẽ chuyển động. Tiếp theo, hắn đã được bao phủ với một vòng tay ấm áp.
Tang Nhị không hề ghét bỏ hắn cả người dơ bẩn, sau khi ôm hồi lâu, nàng lại duỗi tay, nhẹ nhàng nhưng không chấp nhận phản kháng, ấn chiếc đầu nhỏ của hắn vào hõm vai mình, không muốn hắn nhìn thấy thi thể kia.
Dưới sự dịu dàng, mềm mại vô hình kia, trong họng đứa trẻ bỗng phát ra một tiếng khụt khịt rất nhỏ và mơ hồ.
Tang Nhị dời tay xuống ót hắn, xoa nắn phần gáy đã cứng đờ như thể đang vuốt ve một chú mèo hoang đang xù lông vì hoảng sợ.
Chỉ có mười phút, Tang Nhị đợi hắn hơi bình tĩnh lại xong liền dán bên tai hắn nói, "Trì Phong, mau tỉnh lại, đệ có nhớ không, chúng ta cùng nhau vào Ma cảnh Cửu Minh? Nơi này chỉ là ác mộng của đệ, ngoại trừ ta, mọi thứ đều là giả, đừng để bị lừa!"
"..."
Trong chớp mắt, tiếng nước sông ào ạt bên tai cùng những tạp âm cực nhỏ, như thể đều biến mất.
Tang Nhị mơ hồ nghe thấy tiếng quát phẫn nộ chói tai của yêu quái bóng đè... Tạ Trì Phong sắp tỉnh lại, nó sắp không thể khống chế cơn ác mộng này.
"Trì Phong, cơn ác mộng có phần sau. Trời rất nhanh sẽ sáng, đệ sẽ thoát khỏi con thuyền này, gặp được một vị kiếm tiên nổi danh, dưới sự dạy dỗ của ngài, đệ sẽ lớn lên và trở thành một tu sĩ rất lợi hại, được rất nhiều người ngưỡng mộ, được rất nhiều người yêu mến", Tang Nhị hít sâu vào, ghì chặt cơ thể nho nhỏ trong lòng, âm thanh dịu dàng ẩn chứa một sức mạnh vô cùng kiên định, "Khi còn nhỏ đệ đã dũng cảm như vậy, có thể đánh bại gã người xấu kia. Sau khi lớn lên càng sẽ không bị cơn ác mộng này giam cầm, đúng không?"
Ảo cảnh bắt đầu chấn động, thi thể gã lái thuyền đều hóa thành bột mịn.
Tang Nhị cảm giác được ánh trăng màu bạc chiếu lên người họ. Cúi đầu, nàng mới phát hiện đứa trẻ trong lòng không biết từ khi nào, đã biến thành hắn lúc thiếu niên. Hắn ngẩn ngơ ngẩng đầu, đáy mắt còn sót lại vẻ điên cuồng hung ác cùng màng nước ướŧ áŧ.
Ánh mắt họ chạm vào nhau.
Giây tiếp theo, ảo cảnh ầm ầm sụp đổ.
Tang Nhị bị một sức mạnh mãnh liệt trực tiếp ném văng ra khỏi cơn ác mộng, tiếp đến nàng đã bất tỉnh nhân sự.
...
Hiện thực, Tạ Trì Phong chậm rãi mở mắt, như vừa tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Tang Nhị còn chưa tỉnh, nàng nhắm hai mắt, đắp quần áo của hắn nằm rúc trong góc.
Tạ Trì Phong khẽ nhìn vết sẹo trên cánh tay, sau đó lại nhìn về phía thiếu nữ đang ngủ say, trong lòng có vài phần rung động khó có thể miêu tả.
Bất giác nhận thấy được đỉnh đầu có gió xẹt qua, hắn thu lại cảm xúc, không chút do dự trở tay, dùng Nguyệt Lạc kiếm chắn lại.
Keng...
Một con ma vật đầu tóc bù xù, cả người đen nhánh xấu xí giận dữ rống lên một tiếng. Nó lui về sau mấy bước, treo ngược trên vách đá trong sơn động, oán độc trừng mắt nhìn hai người. Nó chính là yêu quái chuyên tạo ác mộng.
Đã rất lâu rồi nó không gặp được nhân loại nào tươi ngon như thiếu niên này, nó hao phí rất nhiều tâm huyết đi dệt ác mộng, không ngờ vào lúc sắp thành công lại bị hắn phá giải, thất bại trong gang tấc!
Tạ Trì Phong lạnh mặt đứng dậy. Ngay sau đó, ánh sáng của Nguyệt Lạc kiếm chém thẳng về phía nó.
Bóng đè chật vật tránh thoát. Nó có đạo hạnh gần một trăm năm, nhưng nếu không có ác mộng làm vũ khí, tựa như hổ bị nhổ hết răng. Rất nhanh nó đã bị kiếm quang của Tạ Trì Phong chém trúng, nó rít lên một tiếng, hóa thành làn khói, chỉ để lại một khối ma đan toát ra ánh sáng nhợt nhạt.
Tạ Trì Phong ném kiếm xuống đất. Máu đen dính trên Nguyệt Lạc kiếm nhanh chóng xèo xèo bốc hơi vào không khí. Hắn nhìn vào khối ma đan, hơi híp mắt lại.
Tiêu diệt ma vật, ngoài việc có thể đề cao tu vi, có khi còn sẽ có thêm thu hoạch khác, thường thấy nhất chính là bảo vật, dị thảo, bí tịch. Ma đan là loại hiếm thấy nhất.
Nói chung, bảo vật, bí tịch, dị thảo đều có tác dụng cố định. Mà những thứ như ma đan có tác dụng trong rất nhiều kĩ năng, có thể luyện chung với tiên kiếm để tăng cao thuộc tính, là bảo vật khả ngộ bất khả cầu.
Sở trường đặc biệt của Nguyệt Lạc kiếm là truy lùng tà ám, nhưng nó chỉ có thể tỏa định một phạm vi lớn khá mơ hồ.
Nếu dùng thêm ma đan tu luyện, năng lực truy lùng này sẽ được tăng lên gấp nhiều lần.
Cho dù là tà vật khoác da người xuất hiện gần Tạ Trì Phong, nó cũng sẽ có phản ứng, nhắc nhở chủ nhân người trước mặt có vấn đề.
Tạ Trì Phong mở túi Càn Khôn, ma đan tự động bay vào.
Nhưng vào giây phút ấy, phía sau bất chợt có một bóng đen nhào đến, nhanh như chớp duỗi tay, cướp lấy túi Càn Khôn trong tay Tạ Trì Phong. Cũng may, Tạ Trì Phong phản ứng đủ nhanh, hắn uyển chuyển tránh người ra sau một chút, đồng thời đánh ra một chưởng.
Bóng đen định đánh lén kia không cướp được túi Càn Khôn, còn bị một chưởng đánh bay ra xa. Sau khi lăn vài vòng, đối phương chống người dậy, lập tức một gương mặt kiều mị đầy căm phẫn lộ ra.
Đối phương chính là Mật Ngân!
Tạ Trì Phong vừa nhìn liền nhận ra thân phận của nàng, hắn lạnh lùng nói, "Ngươi là ma tu?"
Mật Ngân che lại nơi bị thương, đứng lên, khıêυ khí©h nói, "Không sai"
Ban nãy bão cát thình lình xuất hiện, nàng trùng hợp trốn vào sơn động này với họ. Nàng ẩn nấp trong tối, vừa lúc chứng kiến toàn bộ quá trình Tạ Trì Phong giải độc giúp Tang Nhị cũng như trận chiến giữa bóng đè và Tạ Trì Phong.
Vốn định ngồi không làm ngư ông đắc lợi, đợi khi Tạ Trì Phong và bóng đè lưỡng bại câu thương, lại cướp bảo vật, mang về cho chủ tử. Không ngờ dù người này và bóng đè đã đánh một trận lại vẫn còn thừa sức lực đả thương nàng!
Chỉ sau vài phút giao thủ, Mật Ngân liền biết, dù đối phương bị thương, bản thân nàng cũng không phải đối thủ của hắn, nếu tiếp tục dây dưa, chỉ biết tự hại mình.
Nhưng cứ tay không mà về thế này, sao nàng có thể cam tâm chứ?
Mật Ngân tròng mắt chuyển động, thoáng nhìn Tang Nhị nằm gần đó. Nàng hơi híp mắt, chợt nảy sinh một kế, thình lình phất tay, ném một nắm bột phấn ra.
Trong động tức khắc đầy khói mù. Tạ Trì Phong phản xạ có điều kiện nín thở, trong màn sương mù, một thân ảnh xinh đẹp từ phía trước nhào đến, bắt đầu giao thủ với hắn.
Ánh sáng trắng như tuyết từ thân kiếm loé lên, Tạ Trì Phong lạnh mặt đâm thẳng vào thân thể đối phương nhưng rất nhanh liền cảm nhận được một lực cản dị thường.
Thân thể của "Mật Ngân" theo nhát kiếm nứt thành hai nửa, thì ra thân thể này chỉ là một cái vỏ rỗng, mà nơi trái tim nối dài một sợi dây vừa nhỏ vừa sắc bén.
Con rối dắt dây?
Tạ Trì Phong đôi con ngươi rụt lại, không chút do dự cầm kiếm đuổi theo.
...
Bên kia đám sương mù. Thời gian quay ngược lại ba phút trước.
Mật Ngân thả con rối dắt dây ra sau đó lợi dụng sương mù chạy đến bên cạnh Tang Nhị. Nàng ta khẽ liếʍ môi, cõng Tang Nhị lên lưng.
Vừa rồi, Mật Ngân thấy được thiếu niên tu sĩ kia cho giải độc cho nàng, nên từ sâu trong nội tâm đã nhận định, quan hệ của hai người rất thân thiết. Nếu có thể cướp nữ nhân của tên kia đi, nàng xem như đã đánh trả hắn một đòn cực mạnh.
Huống chi, ma tu quen việc chay mặn đều dùng được, chỉ cần nhìn vừa mắt là không vấn đề. Vẻ ngoài của Tang Nhị rất hợp khẩu vị của Mật Ngân, ngực to chân dài, tướng mạo quyến rũ, tưởng tượng đến việc có thể đem một mỹ nhân nhường này về để chế thành con rối, Mật Ngân liền thấy hưng phấn.
Tang Nhị bị cõng trên lưng như bao tải, rung lắc đến kinh người, dù ngủ sâu đến mấy cũng bị bắt tỉnh. Vừa mở mắt, ngực nàng liền truyền đến cơn đau như thể bị kim châm, quả thực chẳng khác gì bị voi giẫm qua ba mươi phát.
Aiz, bị kéo vào bóng đè của Tạ Trì Phong là vì nàng suy yếu, thần thức không đủ mạnh. Ở trong đó lâu như vậy, không chịu ảnh hưởng gì là chuyện không thể nào. Không biết lúc về nàng phải uống bao nhiêu đại bổ đan mới có thể tẩm bổ lại nữa.
Nói đi nói lại, hiện tại là tình huống gì đây?
Tang Nhị nhíu mày, làm dịu cảm giác khó chịu nơi l*иg ngực xong, quay đầu, bỗng chốc ngẩn ngơ khi thấy người đang cõng mình trốn chạy lại là Mật Ngân, "???"
Tình huống gì đây chứ, Mật Ngân không phải nên cùng Tạ Trì Phong đoạt bảo vật sao?
Sao lại có một màn này?
Hệ thống, "Ký chủ, bình tĩnh. Ta đơn giản giải thích một chút. Vì cốt truyện chếch đi, Mật Ngân không đoạt được bảo vật, lại vừa lúc cảm thấy hứng thú với ngươi nên nàng ta quyết định cướp ngươi về"
"...", Tang Nhị không nhịn được nữa mà mắng một câu thô tục, "Thật sự cmn chếch quá độ mà!"
Phá hủy hết đi, cốt truyện này đã đảo lộn đến hết thuốc chữa rồi.
Mật Ngân hì hục chạy được một nửa liền từ xa cảm nhận được con rối của mình đã không thể khống chế nữa, nàng ta hận đến độ ngứa răng. Chẳng bao lâu sau, phía sau liền có một luồng gió lạnh đuổi theo. Mật Ngân cuống quít tránh né, chớp mắt trên lưng nhẹ hẫng, Tang Nhị đã bị Tạ Trì Phong cướp về.
Thiếu niên hơi thở gấp gáp, một tay ôm Tang Nhị, một tay cầm kiếm, đề phòng nhìn chằm chằm Mật Ngân.
Vốn còn muốn dùng con rối kéo chân Tạ Trì Phong, kết quả nhanh như vậy mà hắn đã đuổi theo rồi. Xem ra hôm nay nàng ta thật sự cái gì cũng không cướp được.
Mật Ngân hung tợn trừng mắt nhìn Tạ Trì Phong quát, "Chiêu thức của Chiêu Dương tông đúng không, được lắm, ta ghim ngươi rồi đó, tên tu sĩ thối tha kia. Ta sớm muộn gì cũng sẽ trở về dẫn người ta muốn đi, ngươi cứ chờ đó!"
Tuôn một tràng lời nói tàn nhẫn xong, Mật Ngân liền vội vàng xoay người chạy mất.
Giặc cùng đường không nên đuổi, sau khi Tạ Trì Phong xác nhận nàng ta sẽ không trở lại, hắn đặt Tang Nhị xuống đất hỏi, "Ban nãy ả ma tu kia có làm gì tỷ không?"
Tang Nhị miễn cưỡng khoát tay nói, "Không, nàng ta chỉ cõng ta trên lưng, chưa kịp làm gì hết"
Tạ Trì Phong nửa tin nửa ngờ, thấy nàng xác thật không có gì dị thường, lúc này mới lấy túi Càn Khôn ra, đem viên ma đan ban nãy lấy được từ bóng đè cho Tang Nhị xem.
Đây là bảo vật mà trong cốt truyện viết Tạ Trì Phong sẽ đoạt được?
Tang Nhị liền thoái thác, "Viên ma đan này không cần chia cho ta. Ta bị bò cạp cắn làm liên lụy đến đệ, lúc sau vẫn luôn nằm một chỗ, không có xuất lực đánh bóng đè. Ma đan là phần thưởng đệ đáng được nhận, đệ cứ giữ lấy đi"
Tang Nhị kiên trì không chịu cầm, Tạ Trì Phong không còn cách nào khác, đành phải lấy về.
Bên ngoài bão cát chưa dừng lại. Hai người ngồi trong động, nhất thời không nói gì, không khí cực kì yên tĩnh.
Một lát sau, Tạ Trì Phong nhìn sang nơi khác, qua hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng, "Đúng rồi, chuyện ban nãy..."
"Đệ muốn cho ta giữ bí mật đúng không? Yên tâm, dù nhìn thấy gì đi nữa, ta đều sẽ xem như không thấy, tuyệt đối sẽ không rêu rao khắp nơi"
"Không phải. Không chỉ là chuyện đó...", Tạ Trì Phong nghẹn một lát, như có chút mất tự nhiên, hắn quay đầu lại nhẹ giọng nói, "Cảm ơn tỷ"
Tang Nhị hơi kinh ngạc. Lúc này, một đoạn nguyên văn lại xuất hiện trong đầu...
【 "Nói cảm ơn suông là xong rồi sao?", Tang Nhị nghiêng người dựa trên vách động, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đen nhánh, có loại xinh đẹp yếu ớt đến kinh tâm động phách.Nhưng chỉ vì cái miệng kia, nàng đã hủy hoại chút mỹ cảm này hầu như chẳng còn, "Trì Phong, ta chính là cứu mạng đệ đấy. Đệ không bồi ta cả đêm sẽ có vẻ quá đáng lắm đúng không?" 】Tang Nhị, "..."
Amen, IQ và EQ trên phương diện tình cảm của nguyên chủ quả nhiên không đơn thuần là thấp như đáy vực nữa mà đã kẹt nơi cống rãnh, không kéo lên được nữa rồi.
Thật vất vả mới khiến Tạ Trì Phong có chút hảo cảm với mình, mà cái miệng này lại muốn phá hư sự tiến triển khó khăn lắm mới được đến.
Tang Nhị bất đắc dĩ, căng da đầu, theo yêu cầu đọc lời thoại.
Nàng vốn nên dùng ngữ khí cường thế vô sĩ, như thể đúng lý hợp tình mà đọc lời thoại, nhưng vì nội tâm chung quy không tán thành việc làm chuyện tốt lại đòi báo đáp, nên ngữ khí bất giác yếu ớt rất nhiều.
Nàng cho rằng nói xong, Tạ Trì Phong liền sẽ tức giận, cho nên không dám nhìn biểu tình của hắn, chỉ nhanh chóng bổ sung, "Ý ta là, nghe nói cuối tháng này, Thiên Tàm đô sẽ có một đợt hội chùa, kéo dài từ chạng vạng đến tận bình minh ngày hôm sau mới kết thúc, cực kì náo nhiệt. Nghe nói đệ không thích nơi đông người, nhưng lâu lâu đi một lần cũng không sao mà. Chi bằng chúng ta rủ thêm vài người, cùng đi dạo, được chứ?"
Đợi một hồi lâu, Tạ Trì Phong không trả lời.
Tang Nhị nâng mắt, phát hiện thiếu niên đang nhíu mày nhìn nàng, nhưng lại không giống như đang tức giận mà là có chút bất đắc dĩ.
Tang Nhị có chút chột dạ, "Đệ không muốn sao?"
Đúng như nàng nói, Tạ Trì Phong từ trước đến nay đều không thích đi đến những nơi đông người. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt nàng, nhớ đến chuyện ban nãy, không hiểu vì sao, hắn không thể nói ra câu cự tuyệt. Chính vì thế, hắn nhàn nhạt đáp, "Thỉnh thoảng đi một lần cũng không sao"
"Vậy là tốt rồi", Tang Nhị hihi cười, "Ta còn tưởng đệ ban nãy nhìn chằm chằm ta là vì muốn nói cái gì nữa đấy"
Tạ Trì Phong dời mắt, thấp giọng nói, "Không có gì"
Hắn chỉ đang nghĩ, người này thật sự rất kỳ quái. Rõ ràng là những chuyện tốt cực kì bình thường, qua miệng nàng, chúng sẽ luôn trở thành những chuyện khiến người khác phải hiểu lầm.
Vì sao trước đây hắn lại có ấn tượng xấu về nàng đến thế? Hay chính vì cách nói chuyện cổ quái kia của nàng?
Thật sự, qua một thời gian tiếp xúc, Tang Nhị tựa hồ cũng không xấu xa vô sỉ như hắn từng nghĩ.
Rất nhiều lúc, Tang Nhị chỉ đơn thuần nói ngoài miệng thôi chứ chưa bao giờ làm chuyện gì không tốt với hắn.
Thậm chí... Còn cứu hắn vài lần.
Nếu nàng chỉ hướng về việc muốn cùng hắn song tu, thật sự sẽ trả giá nhiều đến vậy sao?
Hệ thống, "Đinh! 【 Tạ Trì Phong độ hảo cảm 】 tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 50/100"
Tang Nhị giật bắn người ngồi thẳng dậy.
Tăng nhanh đến như vậy?
Nàng cảm thấy cần biết rõ ràng một vấn đề, "Hệ thống, tốc độ tăng lên này không thành vấn đề sao? Ta ít nhất còn một năm nữa mới chết, với tốc độ tăng như hiện tại, chẳng phải thật dễ dàng đạt đến 100 điểm? Nếu độ hảo cảm tăng đến 100 điểm, ta còn xem như liếʍ cẩu sao?"
Hệ thống, "Ngươi đang muốn hỏi, khi độ hảo cảm đến 100, Tạ Trì Phong phải chăng sẽ nảy sinh tình yêu với ngươi? Ký chủ, không cần lo lắng, tuy độ hảo cảm không phải thứ chúng ta có thể khống chế, nhưng nó không thuần túy là mảng tình yêu vì nó cũng đại biểu sự đánh giá của một người đối với ngươi là cao hay thấp. Chỉ cần cốt truyện không xuất hiện bug, ngươi một ngày liếʍ cẩu, chính là cả đời liếʍ cẩu. Độ hảo cảm từ thấp tăng lên cao, cũng chỉ đại biểu ngươi từ 【 liếʍ cẩu bị Tạ Trì Phong chán ghét 】 biến thành 【 liếʍ cẩu có ấn tượng không tồi nhưng không yêu 】 mà thôi"
Tang Nhị gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này, Tang Nhị vẫn chưa để tâm một câu "Chỉ cần cốt truyện không xuất hiện bug", nàng thầm nói trong lòng, xem ra Tạ Trì Phong có chút tán đồng việc nàng là một người tốt.
Aiz, mặc kệ nói thế nào, độ hảo cảm tăng cao đều có chỗ lợi. Thái độ của Tạ Trì Phong cũng sẽ tốt một chút đi.
...
Vốn dĩ họ bị trì hoãn trong bóng đè một ngày một đêm. Đợi bão cát dừng lại, khi hai người điều tức xong và rời khỏi sơn động, thời gian từ lúc Ma cảnh Cửu Minh mở ra đã trôi qua hơn phân nửa.
Thời gian còn lại, hai người đồng hành với nhau, lần này thật ra rất thuận lợi, hái được không ít dị thảo quý hiếm. Tuy cũng bị một ít tiểu ma vật tập kích, nhưng đều bị bọn họ giải quyết. Cuối cùng chờ đến lúc Ma cảnh Cửu Minh lần nữa mở ra, họ cùng quay về Nhân giới.
Hệ thống, "Vì ký chủ ngoài ý muốn mở ra phó bản【 bóng đè 】, dẫn đến độ khó sớm định ra gia tăng, chỉ số pháo hôi giảm 200, tổng giá trị hiện tại: 4570. Điểm nhân phẩm tăng 200, tổng giá trị hiện tại: 215 JJ tệ. Tạ Trì Phong độ hảo cảm tăng 40, tổng giá trị hiện tại: 50"
Lần này ra ngoài, rất nhiều người đều rơi vào cảnh lấm lem bùn đất, từ đầu đến chân không chỗ nào còn sạch sẽ, so với sự khí phách hăng hái, thoả thuê mãn nguyện lúc mới đi vào, quả thực là một trời một vực. Rất nhiều người đều ôm tâm tư đoạt được bảo vật đi vào, nhưng trên thực tế, đại đa số người đều đánh giá cao bản thân, kết cục hai tay trống trơn trở về. Đệ tử Chiêu Dương tông còn đỡ hơn một chút.
Ở những loại phó bản lớn thế này, pháo hôi cơ bản không chiếm được chỗ tốt. Tang Nhị lòng vững như bàn thạch, thứ duy nhất khiến nàng phải đau đầu chỉ có số phận mỗi lần lên sân khấu đều phải mất máu của mình thôi.
Nửa tháng sau đó, nàng ngoại trừ ăn cơm và ngủ chính là ở trong động phủ uống đại bổ đan, lưu thông linh lực và tĩnh dưỡng thân thể. Thỉnh thoảng còn phụ giúp Liên Sơn chân nhân. Rất nhanh đã đến hội chùa cuối tháng năm ở Thiên Tàm đô.
26/06/2022
🌺Tác giả có lời muốn nói🌺
【 Vở kịch nhỏ não động 】
1. NPC gã lái thuyền, "Kẻ đưa ngươi đi, tên Bùi công tử là ca ca của ngươi phải không?"
Tạ Trì Phong, "Cút":)
2.
Mật Ngân trong nguyên tác: Tạ Trì Phong, sớm muộn gì ta cũng sẽ diệt trừ tình địch, có được ngươi!
Mật Ngân trong hiện thực: Tạ Trì Phong, sớm muộn gì ta sẽ diệt trừ ngươi, chiếm được khăn quàng đỏ tỷ tỷ!
Tang Nhị: Phá hủy hết đi, cốt truyện méo mó này (╯‵□′)╯︵┻━┻