Chương 29: Máu Nhϊếp Âm Chi hắn từng uống sôi trào trong cơ thể hắn.

[A a a a, tôi chuyển cục dân chính đến rồi đây! Xin hai người nhanh lên! Bây giờ lập tức ngồi xuống thông báo trời đất, củi khô bốc cháy, tô son trát phấn triền miên trên giường, điên loan đảo phượng, vu sơn mây mưa!]

[Chị em, mặc quần áo đi, chỉ sợ cảnh này không thể phát sóng.]

[Nếu bây giờ mà cắt hình như tôi đây ngầm thừa nhận bọn họ đã “làm”.]

[Có gì mà SSSVIP chúng ta không thể xem chứ? Không được cắt! Tôi muốn xem!]

[Ngọt quá, tôi ngọt khé cổ rồi, đừng bắt tôi ăn đường nữa, tôi ăn không vô.]

Đầu ngón tay Cố Giáng giật giật, vuốt ve hai má nàng. Nhϊếp Âm Chi chỉ cảm thấy lòng bàn tay dán lên má nàng đột nhiên nóng lên, nhiệt độ kia nhanh nóng đến bất bình thường, hơi bỏng.

Nàng vội vàng kéo tay hắn xuống kiểm tra, nhưng lòng bàn tay của hắn vẫn như thế, không đỏ lên nhưng nhiệt độ của bàn tay và khuỷu tay đều nóng vô cùng, cả cánh tay nóng đến kinh người.

Nhϊếp Âm Chi đưa tay sờ mặt hắn, cổ tay bị nóng đến run lên, vội vàng nói: “Cố Giáng, huynh sao thế?”

“Không có gì.” Cố Giáng cau mày, đồng tử tan rã, ánh mắt vô cùng mê ly, sắc mặt của hắn nhìn qua rất bình thường nhưng nhiệt độ Nhϊếp Âm Chi chạm vào đã nóng đến mức không phải người nào cũng có thể chịu được.

Hồng Diệp bên cạnh phát ra tiếng vù vù giống như đang biểu đạt sự khó chịu thay hắn.

“Không có gì mới là lạ, huynh còn nóng hơn nồi nấu ăn, sao lại không có gì chứ?” Nhϊếp Âm Chi kéo cổ áo hắn ra nhìn, sờ ngực hắn, đầu ngón tay bị nóng đến đỏ bừng: “Không phải trong bụng huynh đã chín chứ?”

Cố Giáng cười ha ha, lại không chịu nổi rêи ɾỉ vài tiếng, máu của Nhϊếp Âm Chi hắn từng uống đang sôi trào trong cơ thể hắn: “Em nhìn.”

Nhϊếp Âm Chi không hiểu sao trừng mắt nhìn hắn, đã như thế này còn cười được.

Trên người Cố Giáng tỏa ra hơi nước mờ mịt, tựa như hơi nước sau khi nước sôi, hơi nước nhanh chóng tan biến trong hư không, nhưng ngay sau đó trên người Cố Giáng càng tỏa ra nhiều hơi nước hơn, bao phủ hết hai người. Nhϊếp Âm Chi sửng sốt, đưa tay ra sờ: “Linh khí ư?”

Bởi vì linh khí tràn ra trên người hắn thật sự quá nhiều mới ngưng tụ thành linh vụ có thể thấy bằng mắt thường.

Cố Giáng nằm trên giường mềm tựa như ống khói hình người, linh vụ bốc hơi trên người bao bọc xung quanh chìm trong sương mù mênh mông: “Ừ, đây là nơi sau khi ma khí tan rã.”

Niếp Âm ngẩn người: “Tại sao huynh đột nhiên trở thành thế này? Bây giờ làm sao đây. Ta cho huynh…”

Cố Giáng uể oải nói: “Bây giờ vách núi này là nơi linh khí dồi dào nhất trên đời, em nhanh ngồi thiền tu luyện đi, đừng lãng phí, tu vi của em thật sự quá yếu.”

Nhϊếp Âm Chi: “...”

Cô phất linh vụ ra nhìn Cố Giáng, Cố Giáng nhắm mắt lại, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt quá mức thì căn bản không nhìn ra hắn đau đớn nhường nào.

“Được rồi, linh khí huynh nhả ra ta nuốt vào hết, không cho ông trời được hời.”

Cố Giáng nhếch môi cười với cô.

Nhϊếp Âm Chi khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hắn, nhắm mắt ngồi thiền, hấp thụ hết linh khí vào nội phủ, linh khí nồng đậm xung quanh hai người gió dục mây vần, hình thành một lốc xoáy linh khí nhỏ.

Hồng Loan thò đầu ra khỏi đầu kiếm, mở rộng đôi cánh bay vào mi tâm của Nhϊếp Âm Chi, trường kiếm màu trắng bạc biến mất tại chỗ.

Gần núi đao, Phong Hàn Anh ngồi xổm trên đầu một con mèo lớn, vươn ra bốn móng vuốt nhỏ màu đen từ bên trong thân thỏ, hai móng vuốt túm lấy tai con hổ điều khiển phương hướng, hai móng vuốt còn lại quấn quanh cổ con hổ, cố định cơ thể mình.

Trèo đèo vượt suối, chạy như điên về phía rừng kiếm.

Từ xa Phong Hàn Anh đã thấy vòng xoáy linh khí ở chân trời, biết bọn họ vẫn chưa rời khỏi nơi này bỗng thở phào nhẹ nhõm, xác định phương hướng, móng vuốt kéo tai hổ một cái chạy tới đó.

Đêm đen sáng rồi lại tối, linh lực dồi dào và kiếm khí giao thoa, tuần hoàn trong kinh mạch Nhϊếp Âm Chi, cuối cùng nhập vào Kim Đan.

Kiếm khí của kiếm Như Ý càng ngày càng ít, Kim Đan của Nhϊếp Âm Chi đang trải qua lột xác, xung quanh Kim Đan bốc lên ngọn lửa trắng tinh khiết như một mặt trời nhỏ đang cháy.

Tu vi của nàng đang nhanh chóng tiến cảnh, bước vào Kim Đan trung giai, đại viên mãn, cuối cùng Kim Đan bị ngọn lửa thiêu hóa, xông lên linh đài của nàng.

Linh đài tối tăm của Niếp Âm lập tức sáng lên, vô cùng rộng mở, Hồng Loan bay ra khỏi ngọn lửa nhỏ kia, bay một vòng dung nhập ngọn lửa nhỏ.

Nguyên Anh của cô nằm trong ngọn lửa, nho nhỏ như em bé cuộn mình.

Nhϊếp Âm Chi tỉnh lại là vào giữa đêm, ánh trăng rất sáng, chiếu sáng vách đá này, kiếm trong rừng kiếm phát ra ánh sáng óng ánh màu sắc khác nhau, tựa như ngôi sao chiếu rọi mặt đất.

Đêm nay rất yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng không nghe thấy.

Đầu tiên Nhϊếp Âm Chi xoay người kiểm tra tình hình của Cố Giáng, hắn ngủ rất sâu, không hề có động tĩnh gì.

Sau khi có kinh nghiệm lần đầu tiên, Nhϊếp Âm Chi không còn làm ầm ĩ nữa. Đưa tay dán lên trán hắn, nhiệt độ toàn thân Cố Giáng lại khôi phục bình thường, nhiệt độ còn thấp hơn người bình thường một chút, hơi lạnh.

Nàng cầm tay hắn nhéo nhéo, xốc vạt áo lên xem làn da hắn, sờ từ ngón tay dọc theo cánh tay, lại kéo cổ áo vốn đã lỏng lẻo nhìn xuống, sờ đến ngực anh, bụng, xác nhận xúc cảm dưới ngón tay bình thường, hẳn lục phủ ngũ tạng không bị tan chảy nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhϊếp Âm Chi sờ bụng hắn thêm hai cái, thật sự cảm giác rất đã.

Sau khi bận rộn, nàng quay đầu lại nhìn giường mềm, dưới ánh trăng trên mặt đất có một con hổ đang nằm sấp ngủ, thỏ viêm nằm trên bụng con hổ nhấp nhô, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.

“Chúc mừng sư nương, Nguyên Anh rồi.” Phong Hàn Anh nói, dùng mặt thỏ của hắn tạo ra một biểu cảm khó nói hết: “Sư tôn ta sờ có đã không?”

Nhϊếp Âm Chi cười cười như không, nhỏ giọng sợ làm ồn đến Cố Giáng, hỏi: “Sao nào? Ngươi cũng muốn sờ?”

Phong Hàn Anh: “...” Sao nữ nhân này không thấy ngượng chút nào thế?

Nhϊếp Âm Chi cảm thấy hắn ta ở đây hơi phiền, nếu thật sự là một con thỏ có linh trí thì tốt rồi, nhưng hắn là người.

Nàng suy nghĩ một lát, thần thức chìm vào trong giới tử, lấy một cái màn trong nhà kho Chiết Đan phong, xung quanh màn che này có giá đỡ, có thể chống một chỗ ẩn nấp, còn có thể chống muỗi.

Màn có hai lớp, một lớp là sợi nhẹ trong suốt, một lớp có thể che sáng. Là lúc trước nàng đặt làm để dẫn A Hoán và Trừng Bích ra ngoài dã ngoại.

Con thỏ trợn tròn đôi mắt đỏ, thấy Nhϊếp Âm Chi đột nhiên triệu hồi một thứ trong giới tử, kiếm quang sáng như tuyết lặng lẽ đâm xuống đá dưới châm bốn lỗ, đóng trụ vào.

Con mèo lớn bị kiếm khí của cô đánh thức, đưa theo Phong Hàn Anh cảnh giác nhảy ra xa một trượng, phát ra tiếng gầm nhẹ uy hϊếp.

Màn che buông xuống, che hoàn toàn người bên trong.

Phong Hàn Anh bực bội, quả thực khiến thỏ không tưởng tượng nổi: “Ngươi còn nhân tính không hả, sư tôn ta đã bất hôn mê bất tỉnh rồi mà ngươi còn muốn ngủ với người?”

Xem ra lúc nãy không phải bận tâm hắn ở đây thì sợ Nhϊếp Âm Chi còn không thèm lấy màn che ra. Dù ma tu cũng không có du͙© vọиɠ cao như người đi ra từ danh môn chính đạo như nàng ta!

Nhϊếp Âm Chi: “???” Nàng nhẹ giọng nói: “Lại nói bậy, có tin ta nướng ngươi không hả?”

Phong Hàn Anh im lặng một lát, đầu thỏ chui vào khe hở: “Sư nương, khi nào đi Vạn Ma Quật?”

Nhϊếp Âm Chi suy nghĩ một lát: “Ngươi có thể chuẩn bị trước, trước tiên chọn một ít ma ngoan ngoãn, đến lúc đó ta lại chọn.”

Trong lòng Phong Hàn Anh có dự cảm không tốt: “Đây là ý gì? Không phải nên phá vỡ phong ma ấn à?”

“Bây giờ ta không cần nhiều ma như vậy.” Nàng muốn tìm tiểu đệ chứ không muốn tìm phiền phức cho mình.

Phong Hàn Anh: “...”

[Không cắt hình hu hu hu, tui biết sẽ vậy mà, rốt cuộc ma đầu làm sao thế? Cứ đứt xích vào lúc quan trọng, anh có được không thế, đừng chậm trễ hạnh phúc của A Âm chúng ta.]

[Phong thỏ, suy nghĩ của anh thật đặc biệt, có màu sắc nữa, em muốn vào đầu anh ghê!]

[Nhϊếp Âm Chi cô sờ lâu như thế, có bản lĩnh thì sờ xuống dưới đi!]

[Tôi cảm thấy là do bóng đèn Phong Hàn Anh này hạn chế chị ấy phát huy, nếu không chị ấy có thể sẽ sờ …, các chị em, đêm nay nướng con thỏ này đi! Tôi ra tay trước.]

[Không đến mức không đến mức ấy, Nhϊếp Âm Chi cũng không phát điên như vậy.]

[Nhϊếp Âm Chi có ý gì đây? Có phải muốn làm produce ma quật 101?]

[Khá lắm, bắt đầu tuyển tú rồi! Cái não nhỏ của Nhϊếp Âm Chi phát triển thế nào vậy, sao có nhiều ý tưởng như thế?]

[Ma khí tan chảy sẽ biến thành linh khí, đây là lần đầu tiên tôi thấy thiết lập này, vậy linh khí có chuyển hóa thành ma khí không?]

[Thiên uy áp bức Ma tổ, hẳn Thiên đạo sẽ không cho ma khí tồn tại.]

Nhϊếp Âm Chi đuổi thỏ ra ngoài, điều chỉnh tư thế ngủ của Cố Giáng, tai dán vào ngực hắn.

Trái tim hắn luôn im ắng khiến nàng không yên tâm nổi.

Nhϊếp Âm Chi kéo ruy băng cổ tay ra, triệu Diệp Tử ra xem, nhìn chằm chằm vào cái lá kia, bây giờ Tiểu Diệp Tử cũng hơi uể oải, phiến lá rũ xuống.

Mặc dù cũng có nguyên nhân nàng hợp với mệnh kiếm, nhưng hấp thu linh khí vào kinh mạch là thật, linh khí tràn ra từ trên người Cố Giáng dẫn nàng phá cảnh, bước vào Nguyên Anh, có thể thấy ma khí trên người hắn đã tiêu hao bao nhiêu.

Nơi đây không có phong ma ấn, chỉ có máu của nàng ảnh hưởng đến hắn. Chẳng lẽ đống máu lúc trước Cố Giáng uống của nàng vẫn đọng lại trong cơ thể hắn?

Vì sao lại đột ngột phát tác? Nguyên nhân do đâu?

Nhϊếp Âm Chi nắm lấy tay Cố Giáng, dán lên mặt mình, hồi tưởng lại lời mình nói lúc ấy, nhớ lại phản ứng của Cố Giáng lúc đó, trong lòng nàng hiện ra suy đoán hơi vớ vẩn, im lặng ngồi một hồi lâu, nằm xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Ca, bây giờ ta dùng cộng tình nhé.”

Cố Giáng không có phản ứng.

Nhϊếp Âm Chi lẩm nhẩm tâm quyết, tâm niệm quấn lấy Diệp Tử nằm sấp kia.

Nàng bình tâm tĩnh khí cảm nhận nhưng không cảm nhận được hồi âm gì, Nhϊếp Âm Chi lại đổi cách truyền cảm xúc của mình sang.

Hành động này như làm Cố Giáng kinh động, người bên cạnh nghiêng người sang ôm nàng vào lòng, cằm gối lêи đỉиɦ đầu nàng, vỗ nhẹ lưng nàng.

Nhϊếp Âm Chi áp sát ngực hắn, tai nghe tiếng tim đập “thình thịch” rất nhỏ. Nàng cố gắng ngước mắt lên nhìn Cố Giáng, hắn vẫn chưa tỉnh, tim vẫn đập đều đều.

“Đừng khóc.” Cố Giáng mê man.

Nhϊếp Chi Âm nghĩ, ta không khóc đâu.

Cố Giáng phát ra tiếng mũi đáp lại, sau đó lại im bặt. Nhϊếp Âm Chi im lặng tựa vào lòng hắn, nghe tim hắn khẽ đập, nhắm mắt lại.

Giấc ngủ này của nàng rất khó chịu, sức lực trên người càng ngày càng chặt, hơi thở ướŧ áŧ vẫn quanh quẩn giữa cổ nàng. Nàng hiếm khi nằm mơ, nay lại mơ con hổ dưới người Phong Hàn Anh đói bụng xông vào màn liếʍ cổ nàng.

Cái lưỡi đầu gai ngọn của hổ muốn chui vào da thịt của nàng, khiến cổ nàng hơi đau đớn.

Nhϊếp Âm Chi đang say giấc rên khẽ, con hổ kia lùi lại.

Trong màn, Cố Giáng bừng tỉnh lại, bên ngoài trời dần sáng, ánh nắng ban mai rọi xuống trên đỉnh bàn, trong hơi thở hắn ngập tràn hương thơm, là mùi dầu gội đầu của Nhϊếp Âm Chi, đầu lưỡi vẫn còn vị máu.

Người trong lòng cau mày, một lát sau vẻ mặt thả lỏng, cuối cùng cũng được ngủ ngon.

“Cộng tình” vẫn chưa ngắt, Nhϊếp Âm Chi truyền đến cảm xúc nhẹ nhàng rất thoải mái, còn vài suy nghĩ rải rác trong đầu.

“Hổ?” Cố Giáng thì thầm, nở nụ cười.

Tầm mắt hắn dừng lại trên cổ nàng, tiếng cười lập tức thu lại, vạt áo Niếp Âm tản ra, tóc dài lộn xộn trải dài trên mềm nhũn. Nơi cổ hắn tựa vào loang lổ vết máu, còn chảy xuống dưới xương quai xanh.

Hiển nhiên dấu vết này không phải do con hổ trong giấc mơ nàng làm ra.

Yết hầu Cố Giáng trượt lên xuống, nhắm mắt lại, một lát sau mới mở ra, cẩn thận lau đi vết đỏ ướt sũng trên cổ nàng, ma khí xoay giọt sương ngũ sắc một vòng đảo qua cần cổ nàng.

Sương đen rút đi, làn da đó lần nữa trở nên sáng mịn, đảm bảo không để lại một chút dấu vết nào Cố Giáng mới âm thầm thở phào, nằm lại.

Máu thịt Nhϊếp Âm Chi ngày càng hấp dẫn hắn, thậm chí có thể khiến hắn vô thức trở nên mất kiểm soát, nếu cứ thế có lẽ ngày nào đó hắn sẽ không khống chế được ăn sạch nàng.

Cùng lúc đó máu càng có tác dụng với hắn mạnh hơn. Tu vi của nàng ngày càng tăng, tác dụng tinh lọc ma tu của máu nàng càng mạnh theo tu vi, rốt cuộc là vì sao?

Cố Giáng nhìn chằm chằm bầu trời suy tư một lát, không thể nghĩ ra nguyên do, đành từ bỏ.

Nhϊếp Âm Chi gối khiến tay hắn tê dại.

***

Lúc Nhϊếp Âm Chi ngủ no tỉnh lại đã là buổi chiều, nàng mở mắt ra, chút buofn ngủ còn sót lại trong mắt nhanh chóng rút đi, Nhϊếp Âm Chi sờ cổ mình, đứng dậy ngồi một lát cầm gương nhỏ ra soi.

Sau lưng nàng lông mi Cố Giáng khẽ run rẩy, khẽ mở mắt, ánh mắt hơi chột dạ.

Nhϊếp Âm Chi không phát hiện ra gì bất thường, nhanh chóng kéo vạt áo, nàng quay đầu lại kiểm tra người đang ngủ say, xác nhận Cố Giáng trở lại bình thường mới đứng dậy bước ra ngoài màn.

Màn hạ xuống đất phát ra tiếng rất thỏ, Cố Giáng mở mắt đưa thần thức ra ngoài thấy Nhϊếp Âm Chi ngồi xổm bên bụi cỏ, vén bụi cỏ ra nhìn con thỏ không nhúc nhích, sau đó đi vào vách đá.

Nàng nhẹ nhàng bay lên, giẫm lên cành cây bay vào rừng.

Trong rừng có dòng suối, Nhϊếp Âm Chi đáp xuống bên dòng suối, tìm được một nơi nước sâu lại chảy tương đối chậm, dòng suối trong suốt ẩn chứa linh khí, nàng vươn tay ra thử nước, hơi lạnh, vì thế triệu linh kiếm ra khuấy tạo thành một xoáy nước nhỏ.

Kiếm khí tuyết trắng nhanh chóng làm tăng nhiệt độ nước, Hồng Loan đạp lên mặt nước, lông đuôi rơi xuống nước “xoẹt” một tiếng tạo ra một luồng sương trắng.

Chỉ một lát mặt nước đã đầy sương trắng.

Nhϊếp Âm Chi cởi thắt lưng ra, cởϊ áσ ngoài.

Cố Giáng thu hồi thần thức, xoa xoa mi tâm.

Trong rừng cây, Nhϊếp Âm Chi bước chân trần xuống nước, đi vào thủy giới kiếm khí tạo nên, hơi nước che mờ bóng người nàng.

Nhϊếp Âm Chi nheo mắt lại, lấy giới tử trong đống y phục ra, vớt cánh hoa trong bồn tắm rải xuống nước.

Mặc dù tu sĩ có linh lực hộ thể không nhiễm bụi bặm nhưng lâu không tắm Nhϊếp Âm Chi vẫn thấy khó chịu, ở Chiết Đan Phong trừ lúc bế quan ra ngày nào nàng cũng tắm rửa.

Lúc nãy mơ một giấc như thế, thật sự quá chân thật, nàng cứ cảm thấy cổ từng bị liếʍ.

Kể từ khi vào rừng kiếm núi đao đã không tắm nhiều ngày. Cố Giáng cũng vậy, thật muốn bắt hắn tới đây, nếu ma đầu là người bình thường thì bây giờ đã thối um rồi.

Cố Giáng đắm chìm trong cảm xúc mềm mại của Nhϊếp Âm Chi, đột nhiên bắt được suy nghĩ này của cô, kéo áo mình lên ngửi.

Rõ ràng đều là mùi của nàng.