Văn Lăng và Giang Sở Dung bình an vô sự trở lại thuyền.
Giang Sở Dung ở trong phòng hòa hoãn một lúc, sau đó mới dần khôi phục lại tinh thần sau đòn tấn công ma khí của Tần Lâu Nguyệt vừa rồi.
Mặc dù lần này thoát hiểm an toàn, nhưng Giang Sở Dung nhớ đến ma nữ vô tội bị cho nổ tung thành bụi máu lại cảm thấy trái tim nặng trĩu, không vui vẻ chút nào.
Bởi vì cậu đã tự mình cảm nhận sự khủng bố của cao thủ đại cảnh giới chân chính, cuối cùng cũng ý thức được chuyến đi này thật sự nguy hiểm.
Nếu như hôm nay không có Văn Lăng ở đó, cậu căn bản không có sức chống cự.
Hơn nữa, lần này Văn Lăng thắng là nhờ có tâm ma tinh thuần, tứ lạng đẩy ngàn cân phá vỡ kết giới ma tính của Tần Lâu Nguyệt mới có thể dễ dàng chiến thắng. Nếu như thật sự đấu tay đôi với nhau, so kè tu vi, so kè công pháp, hai người ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Hơn nữa, đứng sau Tần Lâu Nguyệt còn có một vị Thần Vương.
Với một sự tồn tại mạnh mẽ và to lớn như vậy, Giang Sở Dung gần như có thể tưởng tượng được, mình ở trước mặt ông ta sẽ nhỏ bé tầm thường như thế nào.
Vì vậy, cậu nhất định phải nhanh chóng nâng cao tu vi của mình càng sớm càng tốt.
Lần đầu tiên, Giang Sở Dung cảm nhận được một sự cấp bách như lửa cháy đến nơi như vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung không nhịn được nhìn về phía Văn Lăng, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Sau này chàng có tính toán gì không? Lần này Tần Lâu Nguyệt ra tay chưa hẳn là ý định của gã, nếu như Thần Vương Tần Đô không kiềm chế được nữa, chúng ta còn trì hoãn e là sẽ gặp nguy hiểm."
Văn Lăng đang đứng trước cửa sổ, nhìn về phía tửu lâu cách đó không xa trong thành Tần Đô, nghe Giang Sở Dung nói vậy, hắn cũng không trả lời, chỉ nói: "Ngươi có biết mấy ngày nay ta nhìn thấy gì không?"
Giang Sở Dung: "Nhìn thấy gì?"
Văn Lăng nhìn vầng trăng máu trên đỉnh đầu, thản nhiên nói: "Trong các ngõ hẻm sâu trong thành Tần Đô, xác chết đói nằm rải rác khắp nơi, ma tính tràn lan, Ma tộc ăn thịt lẫn nhau."
Giang Sở Dung chau mày, nhất thời chưa hiểu được ý của Văn Lăng, nên cậu không lên tiếng.
"Ma tính ở tòa thành này quá nặng, nặng đến quá mức rồi. Ngươi đọc nhiều quyển công pháp Ma tộc sơ cấp như vậy, ngươi có biết đây là ý gì không?" Văn Lăng nói.
Giang Sở Dung suy nghĩ chợt lóe, trong đầu láng máng xẹt qua một manh mối, dừng một chút, cậu chỉ hỏi: "Có ý gì?"
"Có nghĩa là, Thần Vương Tần Đô đang sử dụng công pháp nhập ma để tu ma."
"Tần Lâu Nguyệt là ví dụ tốt nhất, tuy rằng tu vi của gã cao, nhưng tâm ma lại đầy rẫy sơ hở."
Trong đầu Giang Sở Dung ong một tiếng, cuối cùng cậu cũng tìm ra mấu chốt của vấn đề.
Trong tất cả các chương giới thiệu về ma công sơ cấp mà Giang Sở Dung đã đọc, câu đầu tiên đều là——
Ma tu, nắm trong tay ma tính của thiên hạ, nhưng tuyệt đối không được nhập ma, một khi nhập ma, vạn kiếp bất phục.
Ma tu không thể nhập ma?
Người ngoài cuộc nhìn vào sẽ cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Nhưng Giang Sở Dung cực kỳ thông minh, lúc đó cậu vừa nghĩ liền hiểu rõ.
Bản chất của ma tu tu ma và người tu tu đạo giống nhau, chân khí và đạo pháp đều là công cụ tu luyện của con người, từ đó suy ra, ma tính và ma khí cũng là những công cụ để tu ma.
Ma tu nên là người điều khiển công cụ, chứ không phải... biến mình thành công cụ.
Lúc đó ma tu sẽ bị điều khiển bởi công cụ.
Đây là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
"Thần Vương Tần Đô là kẻ yếu nhất trong mười hai vị thần vương của Ma Tôn, ông ta trước giờ luôn cẩn thận dè dặt, làm việc khiêm tốn. Nhưng mấy chục năm trước, Ma Tôn bị Kiếm Thần và Thánh Yêu hợp lực đánh trọng thương, ông ta liền nhìn thấy hy vọng. Đầu tiên là ông ta tìm đến ta khi còn bé, hứa hẹn đủ điều, kết bái với ta, cùng lập Ma Thánh Minh Ước, sau đó dùng công pháp nhập ma để tu ma."
"Đủ loại dấu hiệu cho thấy ông ta không phải kẻ khiêm tốn và nhát gan. Ngược lại, ông ta có dã tâm cực kỳ lớn. Mà ông ta sẵn sàng hủy hoại thần dân và lãnh địa hiện tại của mình như vậy, hiển nhiên ông ta phải có mưu đồ lớn hơn nữa, trên cả Thần Vương, còn gì nữa?"
Giang Sở Dung cuối cùng cũng nhịn không được cắt ngang lời Văn Lăng, nói: "Khoan đã, Ma Thánh Minh Ước gì cơ?"
Văn Lăng đầu tiên là cau mày, sau đó lạnh nhạt nói: "Không có việc gì, ta có thể giải quyết."
Giang Sở Dung yên tâm, nói tiếp: "Ta không còn vấn đề nữa, chàng nói tiếp đi."
Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung, nhưng cũng không nổi giận, hắn thu hồi tầm mắt tiếp tục nói: "Thần Vương Tần Đô làm như vậy đơn giản chỉ vì vị trí Ma Tôn. Nhưng chỉ bằng tu luyện bằng công pháp nhập ma thì vĩnh viễn không thể. Cho nên, trọng tâm của ông ta là ta."
Giang Sở Dung tim đập thình thịch, nhớ lại nội dung trong nguyên tác, trầm giọng nói: "Ông ta muốn chờ chàng luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm xong rồi luyện hóa chàng, đối với bất kỳ Ma tộc nào mà nói, chàng sau khi luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm chính là một vật đại bổ, ông ta muốn dựa vào chàng để đột phá cảnh giới Chí Tôn."
Văn Lăng cong môi: "Không sai, nhưng vì chiếm được lòng tin của ta, ông ta đã sớm ký kết Ma Thánh Minh Ước với ta, có minh ước này, ta không thể đả thương ông ta, ông ta cũng không thể hại ta. Nhưng mục đích cuối cùng của ông ta vẫn luôn là ta, vậy ngươi đoán xem ông ta sẽ làm gì?"
Giang Sở Dung hơi bất ngờ, sau đó ngước mắt lên nhìn Văn Lăng: "Tần Lâu Nguyệt."
Trong mắt Văn Lăng hiếm khi lộ ra chút tán thưởng: "Tính ra ngươi cũng không ngốc."
Giang Sở Dung cau mày phun ra một hơi: "Sau khi đến Đế Đô, trong lãnh thổ của Ma Tôn, Thần Vương Tần Đô sẽ không tiện ra tay. Mà chàng lấy thân phận của Tần Lâu Nguyệt, Tần Lâu Nguyệt có thể đổi thành một thân phận khác để ẩn nấp, đến lúc đó, Thần Vương Tần Đô có thể chỉ đạo gã đánh lén chàng sau khi chàng luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm."
"Có Thần Vương Tần Đô âm thầm trợ giúp, Tần Lâu Nguyệt đánh lén chàng sau đó luyện hóa dễ như trở bàn tay, mà đợi Tần Lâu Nguyệt luyện hóa chàng rồi, Thần Vương Tần Đô sẽ có thể đoạt xá hoặc là luyện hóa gã một lần nữa."
"Dù sao cũng là con ruột của mình, luyện hóa cũng ít nguy hiểm hơn."
Nói đến đây, Giang Sở Dung chợt ý thức được một chuyện, khẽ cười nói: "Cơ mà, con ruột của ông ta bằng lòng sao? Gã đoán được không?"
Văn Lăng: "Ngươi đoán xem?"
Giang Sở Dung trông có vẻ thoải mái hơn một chút: "Ta đoán trong lòng đứa con ruột rất rõ ràng, nhưng nó tạm thời không thể phản kháng, hơn nữa nó còn có âm mưu lớn hơn, vì vậy nó sẽ thuận nước đẩy thuyền giả vờ như không biết gì."
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động: "Hồng Môn Yến hôm nay không phải chủ ý của gã, chắc hẳn Thần Vương Tần Đô đã âm thầm quan sát. Ta phá chiêu của Tần Lâu Nguyệt đã bị ông ta nhìn thấy. Khi trở về ông ta chắc chắn sẽ nghĩ cách phá giải, để sau này Tần Lâu Nguyệt dễ dàng đối phó với ta hơn."
Giang Sở Dung hơi giật mình, không khỏi liếc nhìn Văn Lăng.
Văn Lăng: "Cho nên chuyến đi đến Đế Đô của ta và ngươi, rất nguy hiểm."
Giang Sở Dung: ...
Sao cậu hoàn toàn không nhìn ra Văn Lăng cảm thấy chuyến đi đến Đế Đô nguy hiểm nhỉ.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Sở Dung đột nhiên ngước mắt nhìn Văn Lăng và nói: "Nhưng tại sao hôm nay chàng lại sẵn lòng nói với ta nhiều như vậy?"
Cuối cùng Văn Lăng cũng chờ được câu hỏi này, hắn đảo mắt nhìn Giang Sở Dung nói: "Bởi vì chuyến đi này tuy là nguy hiểm, nhưng vẫn có ba biến số có thể để ta may mắn giành thắng lợi."
Giang Sở Dung: "Tần Lâu Nguyệt là một, hai người còn lại là ai?"
Văn Lăng: "Ma Tôn."
Giang Sở Dung hiểu ý —— Ma Tôn trọng thương, biết mười hai vị Thần Vương như hổ rình mồi, vì thế ông ta cũng cần phải luyện hóa Văn Lăng đã luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn cha con Thần Vương Tần Đô hạ độc thủ với Văn Lăng.
Thế là Giang Sở Dung lại hỏi: "Vậy còn một người nữa?"
Văn Lăng bình tĩnh nhìn cậu: "Ngươi."
Trái tim của Giang Sở Dung khẽ rung lên.
Một lúc sau, Giang Sở Dung nói: "Vì sao lại là ta?"
Văn Lăng: "Rất đơn giản, ta cần một người, trong lúc Ma Tôn ngăn cản Thần Vương Tần Đô giúp ta chặn Tần Lâu Nguyệt lại."
Giang Sở Dung trầm mặc hồi lâu: "Ta nghe không lầm chứ?"
"Chàng để ta, một con gà cảnh giới cao nhất là Chân Nguyên hậu kỳ đi ngăn cản một cao thủ Thiên Hầu?"
Văn Lăng bình tĩnh nói: "Chỉ cần ngươi nâng cảnh giới Ma tu lên Tu La, ta sẽ có cách để ngươi chặn lại Tần Lâu Nguyệt trong thời gian một nén hương."
Giang Sở Dung cau mày: "Chàng vừa mới nói Thần Vương Tần Đô sẽ phá giải phương pháp kìm hãm Tần Lâu Nguyệt của chàng."
Văn Lăng nở nụ cười hiếm thấy: "Trên người cháu ta sơ hở nhiều như cái sàng, có trăm phương ngàn kế để kìm hãm gã. Điểm này ngươi có thể yên tâm."
Khóe miệng Giang Sở Dung giật giật.
Văn Lăng lại nói: "Nếu chỉ lấy hạt giống Thiên Ma Tâm, ta có rất nhiều cách để trực tiếp trốn thoát mà không phải đối đầu với Ma Tôn và Thần Vương Tần Đô. Nhưng ta cần công pháp cấp Thiên của Ma Tôn, vì vậy ta bắt buộc phải giải quyết một trận với ông ta, chỉ cần ngươi ra tay, ta nắm chắc bảy phần thắng."
Giang Sở Dung suy nghĩ một chút, sau đó thở dài: "Ta có lựa chọn sao?"
Văn Lăng nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngươi có thể lấy cái chết ra để uy hϊếp, có Đồng Tâm Sinh Tử Khế, ta không làm gì được ngươi."
Giang Sở Dung: ...
Nhìn Văn Lăng cực kỳ bình tĩnh ở trước mặt, lần đầu tiên Giang Sở Dung ý thức được, Thiên Ma quả nhiên là Thiên Ma.
Không cần phải làm gì cả, chỉ bằng một cuộc trò chuyện đơn giản, đã khiến cậu động tâm.
Vậy mà thật sự cam tâm tình nguyện liều mạng vì hắn.
Nhưng Giang Sở Dung không phải là người sợ phiền phức, lý trí nói cho cậu biết, phương pháp mà Văn Lăng nói có khả thi. Nếu thật sự thành công, cậu cũng là người được lợi.
Nếu đã như vậy, cần gì phải bận tâm đến việc bị lợi dụng hay không lợi dụng chứ?
Vì vậy Giang Sở Dung chỉ im lặng trong giây lát, sau đó mỉm cười dứt khoát nói: "Được thôi, ta đồng ý với chàng, ta sẽ giúp chàng ngăn chặn Tần Lâu Nguyệt."
Lần này đến lượt Văn Lăng ngạc nhiên.
Thông qua hạt giống ma được gieo vào cơ thể Giang Sở Dung, Văn Lăng cảm nhận được tâm trạng cực kỳ bình tĩnh của Giang Sở Dung lúc này, hắn biết, Giang Sở Dung thực sự muốn làm chuyện này.
Ánh mắt khẽ động, Văn Lăng bỗng nhiên sâu xa nói: "Ngươi không sợ ta lừa ngươi sao? Dù sao sau khi luyện hóa được Thiên Ma Tâm, tu vi của ta có thể sẽ trực tiếp tăng lên Thiên Hầu, đến lúc đó ta sẽ dùng thuật con rối làm thế thân đổi vị trí của Đồng Tâm Sinh Tử Khế, sau đó bỏ mặc ngươi, ngươi chỉ có thể chịu chết thay ta."
Giang Sở Dung suy nghĩ một chút: "Chàng sẽ làm vậy sao?"
Văn Lăng hỏi ngược lại: "Ta là Thiên Ma, tại sao không làm như vậy?"
Giang Sở Dung nghe những lời này của Văn Lăng, cậu im lặng một lúc, bất chợt thản nhiên cười nói: "Ta thích chàng đến vậy, nếu chàng thực sự làm như thế, ta cũng bằng lòng."
Một sự im lặng kéo dài.
Ngoài cửa sổ có gió thổi qua, ẩm ướt mát mẻ, mang theo một chút hơi lạnh.
Cảm nhận được sự kỳ lạ của Văn Lăng, Giang Sở Dung hơi kinh ngạc, lẽ nào Văn Lăng thật sự tin vào trò đùa đơn giản như vậy của mình chứ?
Một chiếc nhẫn trữ vật bị Văn Lăng ném tới.
"Đừng có thăm dò ta, chăm chỉ tu luyện đi."
Giang Sở Dung cúi đầu đưa tay nhặt chiếc nhẫn trữ vật.
Lúc này Văn Lăng đã đi ra khỏi phòng.
Giang Sở Dung vuốt nhẹ chiếc nhẫn trữ vật trong tay, đôi mắt cậu lấp lánh một lúc, sau đó lại mỉm cười.
"Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi, chàng đừng cho là thật. Nhưng nếu ta đã hứa với chàng rồi, ta sẽ không nuốt lời đâu."
"Ta sẽ giúp chàng ngăn cản Tần Lâu Nguyệt."
Không có ai trả lời.
————————————
Tác giả:
– Văn Lăng: Đúng là một biến số.
– Giang Sở Dung: Đùa một chút thôi, không phải ngươi là Thiên Ma sao? Ta tưởng ngươi đã biết ta giả vờ từ lâu rồi chứ.