Chương 9

Mãi cho đến khi có tiếng động lớn từ ngoài cửa, Ngôn Văn Gia mới dám từ từ ngẩng đầu lên.

Ngôi nhà lại trở nên yên tĩnh, không có pheromone Alpha ngột ngạt từ những kẻ áp bức cậu, cũng không có những lời buộc tội hay vẻ mặt lạnh lùng từ những người không ưa cậu.

Ngôn Văn Gia thở dài một hơi, xoay người nằm trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà.

Trước đây cậu không có cảm xúc thực sự nào với cuộc hôn nhân này, nhưng không ngờ lại bị tát vào mặt nhanh như vậy.

Lần này Thịnh Nghiên sẽ không để cậu cùng mình vượt qua thời kì nhạy cảm, nhưng lần sau thì sao?

Cậu cũng không thể từ chối hắn mãi được. Lỡ như lần sau Thịnh Nghiên không tỉnh táo như lần này thì sao?

Cậu đơn giản là không thể cưỡng lại Alpha, người đang trong thời kỳ nhạy cảm!

Hơn nữa, cậu không thể lúc nào cũng ỷ lại vào lòng thương xót của Thịnh Nghiên, như vậy sẽ quá thụ động.

Ngôn Văn Gia nằm xuống một lúc, thấy mình không có nhiều thời gian để lãng phí, liền đứng dậy đi tìm hộp sơ cứu trong nhà lấy ra bình xịt, nhắm ngay chỗ cậu vẫn còn đau mà nhấn miệng bình rồi xịt xuống, một bên cậu lại mở máy truyền tin để gọi một cuộc gọi của Trì Ca.

Chờ vài giây, Trì Ca mới trả lời cuộc gọi thoại.

"Mẹ?" Ngôn Văn Giai nói.

Trì Ca rất ngạc nhiên khi Ngôn Văn Gia gọi: "Gia Gia, sao con có thời gian gọi điện cho ta? Con không ở cùng tiểu Nghiên nữa à?"

À, hóa ra mẹ cậu tưởng Thịnh Nghiên ở nhà nên không đi tìm cậu, có cảm giác bất ngờ và có lý.

Khi cơn đau ở gót chân đã dịu đi, cậu lại bỏ bình xịt vào hộp sơ cứu và trả lời: “Mẹ ơi, trong nhà bây giờ thế nào rồi?”

"Tại sao con lại hỏi điều này?"

Trì Ca ngạc nhiên nói: "Có ai nói với con điều gì không? Hay là có điều gì về bố con?"

Chuyện gì đã xảy ra với bố vậy? Ngôn Văn Gia vội vàng hỏi: “Bố, ông ấy bị sao vậy?”

"Lần trước không phải ta đã nói với con rồi sao? Hiện tại ông ấy có vấn đề về thận, bệnh viện không còn cách nào khác là phải điều trị bảo tồn. Ta đã nói bây giờ tốt nhất ông ấy nên nộp đơn xin nghỉ hưu, nhưng bây giờ lại bế tắc quá. Thật quá nhiều đơn, không biết khi nào mới đến lượt chúng ta nên nhờ con nói với tiểu Nghiên, nếu thằng bé hỏi thì đơn sẽ sớm ra."

"Thận của bố bị sao vậy? Có nghiêm trọng không?" Giọng nói Ngôn Văn Gia trở nên lo lắng.

Trì Ca cảm thấy Ngôn Văn Gia thật là quá đáng, "Con đã quên rồi sao? Con sao lại không nhớ tới chuyện này? Cha con nghe được điều đó đã rất đau lòng! Đó là bệnh suy thận mãn tính, không thể chữa khỏi hoàn toàn. Dựa vào việc thường xuyên đến bệnh viện để được chăm sóc.”

Còn khỏe. Ngôn Văn Gia đã yên tâm hơn, căn bệnh này giờ chỉ là một căn bệnh mãn tính, chăm sóc tốt sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Cậu thực sự đã quên một điều quan trọng như vậy! Trong lòng cậu, bệnh tình của cha cậu quan trọng hơn bệnh của Thịnh Nghiên rất nhiều.

Cậu nhịn không được hỏi: “Mẹ, còn mẹ, khám sức khỏe của mẹ có vấn đề gì không?”

Trì Ca nghe được sự lo lắng của con trai, trong giọng nói tràn đầy mỉa mai: “Ta không sao, ta rất tốt, con không cần lo lắng cho ta. Hiện tại chỉ cần chuyện của cha con được giải quyết thì nhà sẽ không có chuyện gì cần giải quyết nhiều nữa. Chẳng phải con vẫn ở cùng tiểu Nghiên sao? Sao con không thử nói với thằng bé một câu để thằng bé có thể giúp chúng ta."

Hành động không dễ dàng như lời nói được. Ngôn Văn Gia nghĩ tới thái độ ngoan cố của Thịnh Nghiên đối với mình, cậu nhất thời xấu hổ nói: “Con biết rồi mẹ, con sẽ xử lý, con muốn quay lại gặp mẹ, mẹ nghĩ lúc nào thích hợp? "

"Lúc nào cũng được. Con sẽ trở về cùng tiểu Nghiên sao?"

Trì Ca mỉm cười hỏi, Ngôn Văn Gia biết ý tứ của bà, bà muốn Thịnh Nghiên, con rể kiêu ngạo của bà cùng vào thăm bà, điều này sẽ khiến bà rất tự hào.

Nhưng đáng tiếc, Ngôn Văn Gia nhất định phải làm bà thất vọng.

Ngôn Văn Gia hàm hồ trả lời: “Con đi hỏi hắn.”

Trì Ca nghe được câu trả lời này, liền tỏ ra tán thành: "Được, được, con có thể hỏi tiểu Nghiên trước."

Sau khi tắt liên lạc bằng giọng nói, Ngôn Văn Gia cảm thấy kiệt sức đến tận xương tủy. Bây giờ cậu đã kết hôn với Alpha, tình hình lại càng nghiêm trọng hơn.

Nếu, nếu cậu không thể khôi phục trí nhớ... cậu nhất định sẽ không thể tiếp tục sống một cuộc sống hôn nhân như vậy, liệu mẹ cậu có chấp nhận không?

Ngôn Văn Gia nhắm mắt lại, có chút sợ hãi tưởng tượng cảnh tượng lúc đó nhất định rất náo nhiệt.